
Đêm tối không trăng
Phi thường thích hợp để trộm cắp. . . . . .
Ác, không, là phi thường thích hợp trốn nhà đi vào ban đêm.
Lê Chi Chi lặng lẽ mở cửa phòng , ló đầu ra khỏi cửa phòng tìm hiểu, nhìn
xung quanh, xác định tại hành lang lầu hai không có ai, mới nhanh chóng
chui ra khỏi phòng.
Trong tay cô mang theo túi hành lý đã tận lực làm cho ít đi.
Vì hành động trốn nhà này, cô không có biện pháp nào để đem tất cả quần áo mình thích đi cùng, dù sao cô cũng là trốn nhà chứ không phải là xuất
ngoại du lịch.
Ba ngày liền, cô bị lão cha nổi trận
lôi đình nhốt trong phòng ngủ, mỗi ngày chỉ cho người hầu mang ba bữa
cơm lên phòng cô.
Lão cha kiên định nói với cô rằng trừ phi cô nghĩ thông suốt đồng ý lấy chồng mới mở cửa cho cô ra.
Hừ! Ai muốn gả cho “Đại đầu heo” kia a!
Ách, hiện tại giống như không thích hợp để nhớ lại chuyện cũ. . . . . .
Lê Chi Chi đi nhè nhẹ như mèo xuống dưới nhà, hoàn hảo , trong nhà từ lầu
một đến lầu ba đều trải thảm Ba Tư cao cấp, giúp cho tiếng bước chân của cô khi đi không phát ra tiếng .
Từ nhỏ đến giờ người hiểu rõ cô nhất chính là bà quản gia, buổi tối khi bà quản gia mang cơm lên cho cô, cô than thở khóc lóc mới thuyết phục được bà quản gia không khóa cửa để cô trốn đi.
Thừa dịp lão cha ngày hôm
qua đến Hongkong đi công tác, nên đêm nay không trốn thì khi nào mới
trốn được , cô sao có thể đồng ý gả cho cái người bạc tình quả nghĩa
“Đại đầu heo” kia chứ?
Không có a…!
Lê Chi Chi cô tuy rằng là một người mơ hồ, nhưng cô vẫn là rất có cốt khí, nếu năm đó không bị xem thường thì hiện tại cô sẽ làm, cho, hắn, xem!
Đầu tiên, cô phải trốn khỏi nhà, bỏ đi hôn ước trói buộc, cô mang đi những
thứ mấy năm qua tích tụ chuẩn bị để xuất ngoại đi.
Cô sẽ chứng minh với hắn, cô – Lê Chi Chi sẽ dựa vào chính mình mà sống
tốt, cho dù không lấy chồng thì tiền đồ cũng rộng mở.
Nhớ lại lúc ở phòng khách cô quyết đấu cùng cha …
Ai nói từ nhỏ đến lớn cha luôn luôn rất thương yêu cô, vừa nghe có thể
cùng tập đoàn Đằng Việt kết thông gia lập tức vui phát điên.
Cho dù cô liều mạng kháng nghị cũng không có hiệu quả, cuối cùng còn bị cấm túc.
Đáng giận, thật sự là rất đáng giận! món nợ này cô sẽ tính lên đầu cái tên ” đầu heo” kia.
Tại sao anh ta có một bảng danh sách “Tuyển phi ” nhiều như thế, thiên kim nhà ai không chọn,lại cố tình chọn cô.
Tuy rằng ” xí nghiệp Lê thị ” của nhà cô đứng đầu bắc Đài Loan về thẩm mỹ,
và buôn bán các mặt hàng bách hóa, phía dưới cũng mở đến mười tiệm thẩm
mỹ, cửa hàng bách hóa, nhưng tập đoàn nhà cô cũng chỉ là loại tiểu tốt
làm sau đấu lại tập đoàn Đằng Việt to lớn kia chứ.
Xã hội thượng lưu không phải rất chú ý chuyện môn đăng hộ đối sao ?
Xem xét lại , nhìn trái nhìn phải, xí nghiệp Lê thị cũng không sánh bằng
tập đoàn Đằng Việt, loại đám hỏi này cũng không nên chọn cô a!
Xem ra năm nay cô phạm phải thái tuế nên mới bị xui xẻo thế này.
Bất quá. . . . . . Hắc hắc, không quan hệ, cô đã nghĩ ra phương pháp tốt
rồi, anh ta nói muốn kết hôn, cô sẽ kết hôn sao? cô, sẽ, không!
Cô đêm nay sẽ đào hôn. . . . . .
Ba!
Mắt thấy người sắp đến trước cửa, ngọn đèn sau lưng lại đột nhiên sáng choang.
Xong đời rồi. . . . . . . . . Lê Chi Chi bỗng dưng hóa thạch.
Chậm rãi xoay người, da đầu từng trận run lên, sẽ không phải là của tin tức
của cô sai lầm chứ , lão ba ngoan cố đi Hongkong đã trở lại sao?
Không phải, đứng ở cầu thang không phải lão cha mà là mẫu thân đại nhân, vẻ mặt bà túc mục, bên cạnh là bà quản gia.
Ô ô. . . . . . , cô chỉ biết ~
Bà quản gia là người do mẫu thân đại nhân đem theo từ nhà mẹ đẻ tới làm
người hầu kiêm vú em, bà tuy rằng rất thương cô, nhưng đối mẹ cô lại vô
cùng trung thành.
Nói cách khác, việc cô trốn đi khẳng định là do bà quản gia báo cho mẹ cô biết.
“Mẹ. . . . . .” cô chột dạ kêu, hai mắt kìm lòng không được khiển trách bà quản gia bà.
Mẹ của Lê Chi Chi, Trần Phương Tuyết bỗng thở dài thật mạnh:”Đừng trách bà ấy, con có hay không nghĩ tới, nếu con bỏ nhà trốn đi thì khi ba con
trở về, ai sẽ là người gánh trách nhiệm này?”
“. . . . . . . . .”
Lê Chi Chi thừa nhận là không nghĩ tới hậu quả.
“Vì cái gì phải trốn nhà để đào hôn?” Trần Phương Tuyết hỏi con gái.
Bà cho rằng, người thừa kế duy nhất của tập đoàn Đằng Việt nói muốn kết
hôn với Chi Chi, thật đúng là lễ vật từ trên trời rơi xuống ! Quan gia
trừ bỏ gia sản khổng lồ, thì người thừa kế Quan gia cũng là người ưu tú
đến cực điểm, thẳng thắn mà nói Chi Chi thật không xứng với người ta.
“Con không nghĩ sẽ kết hôn.”
Lê Chi Chi thấy mẹ không có giận dữ, cô lớn mật thừa nhận.
“Là không nghĩ sẽ kết hôn? Hay là không nghĩ gả cho anh ta ?” Trần Phương Tuyết hỏi.
“. . . . . . . . . Đều có.” Lê Chi Chi bĩu môi, ” Con mới hai mươi lăm
tuổi, cuộc đời của mình còn chưa thể khai sáng, con không nghĩ hiện tại
sẽ kết hôn.”
Trần Phương Tuyết lại là thở dài.
” Con phải khai sáng cái gì ? Thân là hòn ngọc quý duy nhất của Lê gia,
mục tiêu duy nhất của con là gả cho một gia đình tốt.”
” Con mới không cần, chuyện đó thật không thú vị.” Như thế nào ngay cả