
ng là một trong những việc phải làm khi biểu diễn.
Biểu diễn? Khi thích hợp, tự nhiên sẽ diễn,
ha ha… Chuyện này không quan trọng, quan trọng là — nhìn thấy được người của Tiêu gia.
Hoặc là, họ có thể hàn huyên với huynh đệ
Tiêu gia, để bọn họ đồng ý hôn nhân của Tống Diễm. Nhưng, bây giờ không
tới phiên nàng mở miệng, ốc còn không lo nổi mình ốc nữa là.
“Sao lại nói vậy? Bảo chủ thật sự rất tuấn tú!” Minh Minh chu cái miệng nhỏ, không ngừng cường điệu.
Sáng sớm, nàng núp ở bên ngoài Luyện Võ
Tràng, nhìn trộm bọn họ luyện công, may là không bị phát hiện. Nhìn vóc
người của bọn họ cả canh giờ, tâm tình nàng quả thật rất tốt.
(Canh giờ: Ngày xưa có mười hai canh giờ, mỗi canh giờ là hai giờ của chúng ta hiện đại.)
“Ta không khỏe! Ta không phải nam nhân,
muội đừng… nhìn ta với vẻ háo sắc đó.” Nguyên Mị vươn tay, ý bảo ngừng
lại, cản không cho Minh Minh nói lằn nhằn nữa.
“Ai! Tỷ đáng ghét quá!” Minh Minh dậm mạnh chân, tức giận Nguyên Mị cắt ngang hào hứng của nàng.
“Muội còn nói nữa mới đáng ghét đó.” Nguyên Mị lê cái thân mệt mỏi, trốn vào sương phòng của nàng.
Hiện tại nàng không rảnh nói chuyện tào lao với Minh Minh, cho dù là nói đùa, nàng cũng không có hứng thú.
Mọi thứ, trở nên thật tệ hại.
“Ai!” Tiêu Thiên Lân ngồi bên dòng suối, trong miệng cắn nhánh cây, ánh mắt hơi mờ mịt.
Kể từ khi mị Mi nhi bỏ đi đã qua một ngày, hắn vẫn chưa nghĩ ra kế sách gì tốt.
Có lẽ, vào thôn xem thử cũng là một cách tốt, nhưng, hắn sợ nàng trở lại tìm hắn.
Nếu nàng trở lại, không thấy hắn hẳn sẽ rất
khổ sở. Cho nên hắn quyết tâm, bỏ mặc sự vụ của Phi Vân Bảo, ở bên dòng
suối chờ ba ngày ba đêm, nếu không đợi được thì hắn đi tìm…sợ gì không
kịp?
Hắn đang định đi về phía khe suối khác thì sững sờ, phía sau hắn có tiếng bước chân lặng lẽ.
Hắn lập tức xoay người, đối diện với mỹ nhân mình đang chờ ngày chờ đêm.
“Ngươi…” Nguyên Mị định mở miệng hỏi có biết chủ nhân của căn nhà gỗ kia không.
“Mị nhi!” Nhìn thấy bóng người khả ái trong mộng đã trở lại, Tiêu Thiên Lân vui mừng vô cùng, bật thốt lên tên nàng.
“Ngươi… biết ta?” Trên thực tế, nàng cũng cảm thấy gương mặt người này có chút quen quen.
Hình dáng mơ hồ, không ngừng chao đảo trong đầu nàng, nhưng hình như có chút giống với nam nhân trước mặt này.
“Mị nhi, nàng đã đi đâu vậy? Ta vẫn luôn chờ nàng trở lại.” Tiêu Thiên Lân bất kể vẻ mặt nghi ngờ của nàng, hắn tiến lên, ôm lấy nàng.
“Ngươi… thả ta ra.” Bị động tác của hắn làm cho giật mình, Nguyên Mị không tự nhiên giãy dụa, muốn thoát khỏi lồng ngực hắn.
“Ta không thả! Ai dạy nàng ăn xong thì chuồn mất?” Đối mặt với giai nhân mới mất rồi được lại, Tiêu Thiên Lân vui
đến không thể diễn tả.
Nghe hắn oán trách, Nguyên Mị đã khẳng định kẻ lấy đi trong sạch của nàng, chính là cái tên khốn kiếp đang cười hì hì này!
“Thì ra chính là ngươi!” Nguyên Mị tức đến lông mày dựng ngược, nàng giơ quả đấm lên đánh hắn.
“Thì sao?” Tiêu Thiên Lân hiểu lý do nàng
đánh mình, nhưng nhìn Nguyên Mị trên mặt không có chút vui mừng, thẹn
thùng nào mà lại là vô cùng tức giận, hắn vội vàng bắt lấy tay nàng.
“Ngươi hủy trong sạch của ta! Còn dám hỏi thì sao?” Nguyên Mị phát điên, nhìn chằm chằm hắn.
May là khe suối trong cốc rất yên tĩnh, rất
hợp để đánh nhau, gây gổ, đàm phán… Nàng không cần sợ bí mật của mình bị người khác nghe được.
“Nàng không biết nàng bị hạ dược sao?” Nhìn chăm chú khuôn mặt kiều diễm nhỏ nhắn của nàng, Tiêu Thiên Lân càng nhìn càng yêu.
Mặt Nguyên Mị lúc trắng lúc xanh, qua một
lúc lâu, nàng mới miễn cưỡng chấp nhận, “Cho dù có như thế, cũng không
tới phiên ngươi… làm vậy! Ta lại không quen biết ngươi!”
“Nàng bò lên trên người ta, cầu xin ta giúp nàng.” Tiêu Thiên Lân nắm cổ tay đang run rẩy của nàng, cẩn thận nói rõ ràng.
Hắn cũng không muốn bị tiểu nữ nhân mình yêu hiểu lầm, hiểu lầm hắn thừa cơ hái hoa của nàng.
“Ta…” Nguyên Mị không thể tin được mình cư nhiên làm ra được chuyện như vậy.
“Xiêm y của ta còn bị nàng kéo rách! Không
tin, nàng xem đây.” Hắn kéo cổ tay của nàng, đưa nàng vào căn nhà gỗ.
Nguyên Mị nửa tin nửa ngờ, nhưng nhìn biểu tình của hắn, nàng vẫn đi
theo hắn vào nhà.
Quả nhiên, trên giường có một bộ quần áo màu xanh, tà áo có dấu vết bị xé.
Trong hoảng hốt, đầu nàng hiện lên tình cảnh đêm đó, một đoạn kịch liệt của bọn họ…
Nguyên Mị cảm giác mình như sắp xỉu.
“Cẩn thận!” Tiêu Thiên Lân vội vàng ôm nàng, để nàng dựa vào ngực mình, “Nàng hiểu rõ mọi chuyện là tốt rồi, không
cần kích động như thế.”
“Ngươi…” Không phải là ta, đương nhiên không biết cảm giác của ta! Nguyên Mị cơ hồ tức đến sắp chết, muốn mở miệng
mắng người, rồi lại vì tâm tình kích động, không cách nào khống chế,
nước mắt từng giọt lớn như hạt đậu tuôn rơi như mưa.
“Ta biết nàng không phải loại người tùy
tiện! Ta sẽ cưới nàng.” Tiêu Thiên Lân ôm Nguyên Mị, nhìn thẳng vào
nàng, thề son thề sắt nói ra ý định của mình.
Nhìn hắn một cái, Nguyên Mị bị bộ dạng khẩn trương của hắn chọc cười.
Lúc trước, diễn xiếc ở Túy Hương Lâu mà
sống, gặp những nam nhân chỉ có ý cầu hoan chứ không chịu tr