
ta đi tìm người khác!” Nếu không phải Tiêu Thiên
Lân hợp ý nàng, nàng sao có thể cho hắn chạm vào nàng? Nguyên Mị tâm cao khí ngạo nói một câu, lập tức đẩy hắn ra.
“Không cho phép nàng đi!” Nghĩ đến nàng kiều mị ở trong ngực nam nhân khác, trong lòng hắn tức giận, dùng sức kéo nàng về.
“Vậy ngươi sờ ta nhanh một chút!” Nàng rưng rưng nước mắt, không
ngừng vặn vẹo thân thể mềm mại, ý muốn đòi hỏi nhiều hơn. Thân thể yểu
điệu liên tục cọ xát trên người hắn, muốn dập ngọn hỏa dục khiến nàng
thống khổ.
Vừa nãy nếm thử cảm giác kia, nhiệt hỏa trong cơ thể lúc này so với
trước càng mãnh liệt hơn, giống như sóng biển, trào quét về hướng nàng,
làm cho nàng càng thêm vô lực chống đỡ.
“Chúng ta như vậy… không tốt…” Hắn không có cách nào coi nàng như nữ
nhân ở thanh lâu, nhưng nhìn thần sắc thống khổ của nàng, tim hắn càng
thống khổ hơn, “Nàng phải gả cho ta.”
Hắn đầu hàng, không ngờ sẽ ở tại nơi này gặp nữ nhân trong định mệnh
của mình! Hắn cũng không kháng lại số mệnh, chẳng qua cảm thấy số mệnh
đang đùa giỡn hắn, để hắn ra tay trợ giúp nàng, rồi lại cưới một nữ nhân hoàn toàn không biết lai lịch ra sao.
Nếu mai sau nữ nhân này mang đến nguy hại cho “Phi Vân Bảo”, hắn sẽ gánh mọi thứ, vui vẻ mà hoàn toàn chịu trách nhiệm.
“Được rồi!” Chỉ cần hắn có thể giúp nàng khống chế sự khó chịu trong
người, muốn nàng làm sao nàng cũng chịu. Nguyên Mị thở hổn hển nằm trên
người hắn, bàn tay nhỏ bé luồng vào xiêm y hắn, không hề ý thức vuốt ve
thân thể rắn chắc của hắn.
“Tiểu yêu tinh này, thật có bản lãnh bức người ta điên!” Hắn cúi đầu, nhanh chóng chiếm lấy môi nàng.
“A… Ta…” Nguyên Mị đã không thể suy nghĩ được gì nữa, chỉ có thể theo bản năng đón nhận nụ hôn, nằm dưới thân thể cường tráng của hắn mà nức
nở rên rĩ.
Nàng không cần suy nghĩ cũng biết hai mươi
năm thanh bạch của mình cứ vậy không cánh mà bay, về phần tên háo sắc
kia là ai, nàng một chút ấn tượng cũng không có.
Rốt cuộc là ai vì nàng uống nhầm mị dược mà sàm sỡ nàng? Nàng thật sự không nhớ nổi.
Nguyên Mị vừa xấu hổ, âm thầm nhớ lại tình
cảnh đêm hôm trước té trong bụi cây, vừa hận mình sao không dứt khoát
chết ngay chỗ đó, như thế khỏi phải tỉnh lại, khỏi phải đối mặt với thực tế.
Nàng cố di chuyển bước chân mềm nhũn của
mình, đến bên dòng suối rửa sạch mùi của nam nhân trên cơ thể, nước mắt
không ngừng rơi xuống.
Ghê tởm! Nàng nhất định sẽ tìm ra ai là người hạ dược mình, còn có nam nhân đã sàm sỡ nàng… Nàng sẽ không tha cho ai hết!
Vừa giận vừa tức, sau khi tắm rửa Nguyên Mị
mặc lại xiêm áo, cố gắng chống đỡ thân thể mệt mỏi rời khỏi căn nhà gỗ
bên dòng suối. Trong khi đó Tiêu Thiên Lân bận rộn một buổi sáng, vẻ mặt vui vẻ mang theo thức ăn vô cùng phong phú trở lại căn nhà gỗ nhỏ, muốn cùng giai nhân ăn sáng, không ngờ khi tới nơi thì người đã không còn,
bóng dáng cùng hắn điên cuồng cả đêm tựa như mộng xuân, biến mất không
còn tung tích.
Hắn biết tìm nàng ở đâu đây?
“Mị tỷ, tỷ đã đi đây vậy?” Nhiễm Thiên Tình
thấy Nguyên Mị trở lại đoàn ca vũ, vội vàng cản đường nàng, hỏi thăm đêm qua nàng đã đi đâu.
“À… ra ngoài dạo một chút.” Nguyên Mị khoát khoát tay, không quan tâm lắm đi qua.
Trong lúc vô tình thất thân, còn không biết
đối phương là ai, đối với Nguyên Mị mà nói chính là nỗi nhục nhã lớn
nhất trong đời nàng, nàng tuyệt sẽ không nói ra, cũng không kể khổ với
các tỷ muội.
Không chú ý, căn bản không thể nhìn ra sắc mặt Nguyên Mị khác thường.
“Ồ! Cũng tại tỷ chạy ra ngoài dạo lung tung, bỏ lỡ cơ hội được gặp bảo chủ Phi Vân Bảo! Hắn thật sự tuấn mỹ đến
nghịch thiên, nói hắn là đệ đệ của Thiên Diễn ca hẳn là sẽ không có ai
tin.” Mặt mũi Minh Minh ửng hồng hưng phấn, vội vàng kể về suất nam.
Khóe mắt trông thấy vẻ mặt Nhiễm Thiên Tình có gì không đúng, nàng ta
mới vội vàng nói thêm, “Huynh cũng rất đẹp! So với bảo chủ mỗi người có
một nét đẹp riêng.”
“Ta không có ý định so sánh bản thân với
người khác, muội không cần giải thích làm gì.” Nhiễm Thiên Tình phất tay một cái, biểu tình lơ đãng.
“Hừ! Nam nhân trên đời này không có ai là người tốt.” Nguyên Mị bĩu môi, lại tức giận, mặc kệ tâm tình vui sướng của Minh Minh.
Nam nhân tuấn mỹ thì sao? Có thể ăn à?
Người đẹp lòng dạ lại độc ác, như vậy còn
không bằng tướng mạo bình thường, tính tình đần độn, cùng một dạng như
Tiêu Thiên Diễn là được rồi!
Nguyên Mị bất giác đem kẻ háo sắc đã khinh
nhờn mình ra so sánh với vị hôn phu của Tống Diễm, nàng cũng âm thầm cảm thấy Tống Diễm quyết định gả cho Tiêu Thiên Diễn là rất đúng!
Mấy hôm nay, mục đích họ tới nơi này so với
trước không giống nhau, không phải để biểu diễn mà là tới để xem xem vị
“chồng” của Tống Diễm thế nào. Nguyên nhân à? Nghe nói, những mỹ nhân
xinh đẹp như họ lại không xứng với bọn hắn, sau khi nghe được tin này,
các mỹ nhân vô cùng tức giận, quyết định mặc kệ cuộc biểu diễn ở thành
Như Yên phồn hoa, chuyển sang nơi này xem như du lịch thắng cảnh.
Họ đến đây để xem “Võ lâm đệ nhất bảo” đến tột cùng là nơi ghê gớm gì, tại sao đệ nhất đệ nhị mỹ nhân lại không xứng?
Dù sao lưu lạc cũ