Kiêu Hoa Của Bảo Chủ

Kiêu Hoa Của Bảo Chủ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321315

Bình chọn: 10.00/10/131 lượt.

ách nhiệm,

căn bản không phải người tốt, nàng cũng không quan tâm lời nói hàm hồ

nửa tỉnh nửa say của bọn họ. Cùng đoàn ca múa biểu diễn, lưu lãng tứ xứ, cơm nước không lo, hơn nữa cũng có tự do của riêng mình. Trừ vàng bạc, ý định thành thân, tình yêu nam nữ đã bị nàng quên lãng rất lâu rồi.

Nàng rất thích người tuấn tú khí vũ hiên

ngang trong mặt này, có thể nhìn thấy hắn là thật lòng, rất có chí khí,

là một nam nhân tốt.

Một nữ nhân gặp được nam nhân như vậy, mà

hắn cũng yêu mình, hiện tại nàng cũng không có lý do cự tuyệt hắn, huống chi, quan hệ của nàng và hắn đã không phải ở mức tầm thường rồi.

“Làm… chuyện đó cũng đâu phải ngươi ở dưới!

Chỉ là, ngươi giúp ta hai việc…” Nàng ấp úng, không thể nào quên cái cảm giác nhếch nhác trong mưa đó.

Nam nhân này giúp nàng giải mị dược, vậy khẳng định hắn cũng dầm mưa, bế nàng ra khỏi bụi cỏ.

Nếu như hắn mặc kệ nàng, sau trận mưa to đó, không biết nàng sẽ ra sao nữa? Cho dù nói thế nào, hắn cũng coi như là

ân nhân cứu mạng của nàng.

“Nhưng mà, chúng ta đã quan hệ!” Tiêu Thiên Lân nhìn dung nhan mềm mại của nàng, cường điệu.

“Ta biết.” Nguyên Mị nhẹ nhàng gật đầu. Cũng bởi vì thế, nàng mới không cam lòng, mới trở lại đây tìm dấu vết. Nàng

không tin nam nhân đã chạm qua nàng sẽ ăn xong rồi bỏ đi, như thế chẳng

những quá ghê tởm, còn thương tổn tự ái của nàng. Dáng vẻ nàng ngày

thường kiều mỵ quyến rũ, nên bọn đàn ông luôn thích tìm mọi cách theo

đuổi, có điều vẫn chưa có ai chạm được vạt áo nàng. Vậy mà bây giờ, lại

bị ăn sạch sẽ, mà còn không biết kẻ nào làm. Chuyện như thế mà cũng được sao?

“Nhà nàng ở đâu? Ta phái người đi làm mai.” Nhìn Nguyên Mị gật đầu, Tiêu Thiên Lân vội hỏi, gấp gáp muốn đưa giai nhân về nhà.

“A ha… Chuyện này…” Nhìn vẻ mặt lo âu của hắn, ánh mắt Nguyên Mị đảo vòng vòng, dùng nụ cười che giấu chột dạ trong lòng.

“Cười cái gì?” Thấy nàng nín khóc mỉm cười,

uất ức giữa hai lông mày của Tiêu Thiên Lân cũng dần dần biến mất, ôm

tiểu nữ nhân mảnh khảnh trong lòng, hết sức thỏa mãn.

“Không cho à?” Nguyên Mi nháy mắt mấy cái, trên hàng lông mi cong dài còn vươn hơi nước.

“Mới vừa rồi còn bù lu bù loa! Bây giờ đã

cười rồi? Lúc cười lúc khóc, như một chú chó con vậy.” Tiêu Thiên Lân

nhẹ giọng giễu cợt bên tai nàng.

“Ta còn không biết ngươi là ai, cũng không

biết ngươi bao nhiêu tuổi, ngươi lại đòi tới nhà cầu hôn…” Nguyên Mị

nhìn hắn, đỏ bừng cả mặt. Trừ đêm đó, quả thật nàng và hắn không hề có

quan hệ gì, vô cùng xa lạ.

“Được! Ta…” Tiêu Thiên Lân mở miệng, định tự giới thiệu mình.

“Khoan đã, ngươi… chàng khoan hãy nói.” Nguyên Mị vươn tay che môi hắn, ngăn hắn tự giới thiệu thân phận của mình.

Sao? Tiêu Thiên Lân nhìn nàng, trong đáy mắt hiện lên sự nghi ngờ.

“Ừ à… Chàng khiến ta cảm thấy rất khẩn

trương… hôm nay ta… vốn chỉ muốn đến tìm người tính sổ, không ngờ…

chuyện lập gia đình…” Nguyên Mị nhăn nhó giải thích.

“Ừ! Cho nên nàng vừa mới… nàng đến đây là để tìm người tính sổ?” Tiêu Thiên Lân bừng tỉnh hiểu ra, mới nhớ đến lúc

nàng vừa tới trong mắt đằng đằng sát khí.

“Hừ! Đừng nói với ta, chàng vô tội!” Nhẹ nhàng thoát khỏi ngực hắn, Nguyên Mị cười gượng.

“Nàng nói vậy thật sự khiến ta bị tổn thương đó! Ta đâu phải gặp nữ nhân bị hạ dược nào cũng đồng ý “hy sinh” thân

thể của mình, ta cho nàng cảm giác thoải mái, nàng lại đối xử như thế

với ta?” Tiêu Thiên Lân nhếch mày, lý luận với Nguyên Mị.

“Ha ha, ha ha… thật xin lỗi…” Nguyên Mị che

cái miệng nhỏ lại, nhẹ giọng cười theo. Nàng không ngờ có thể tìm được

người đoạt đi trong sạch của mình dễ dàng như vậy, nàng cũng không muốn

đối phương là anh hùng hảo hán, có trách nhiệm, đợi nàng xuất hiện thì

cầu hôn nàng. Những chuyện nàng không muốn nhất lại xuất hiện, quá đủ để khiến nàng tâm hoảng ý loạn rồi.

Khiến cho nàng hoảng loạn hơn nữa chính là,

nàng không muốn rời bỏ cuộc sống lưu lạc, gả cho một người đàn ông, cùng hắn sống chung suốt đời.

Nàng, nên làm gì đây?

Nguyên Mị đứng ngay giữa võ đài, giơ tay chỉnh trang phục, xoay người bắt đầu múa. Bên cạnh võ đài, trống sáo

kèn đàn hòa phối, lời hát mong người đừng đi, tiêu điều lạnh lẽo.

Thu hút rất nhiều khách giang hồ đến xem,

toàn bộ đều tập trung xem, ánh mắt tràn đầy đồng tình nhìn nàng diễn vai điềm đạm đáng yêu.

Chỉ thấy nàng khổ cực kiếm tiền để dành, nấu một bàn thức ăn, chờ đợi vị hôn phu trở về. Đến vai vị hôn phu do Tống

Diễm diễn lên đài, ánh mắt mọi người đều trở nên hưng phấn và mong đợi…

Tướng mạo tiêu sái tuấn dật, biểu cảm của Tống Diễm lại rất lạnh lùng,

vung tay lên, lấy toàn bộ số tiền Nguyên Mị cực khổ kiếm được cùng nữ

nhân khác nghênh ngang mà đi, để lại thê tử ở nhà khóc sụt sùi.

“Thật đáng thương!” Không ít người nhỏ giọng cảm thán.

Đến khi vở kịch kết thúc, tất cả diễn viên

lên trước đài cúi chào mọi người, nghe mọi người hoan hô, cảm giác của

họ như mình vừa tỉnh mộng. Đường Mật phái hai nha hoàn đi thu tiền

thưởng, khách xem đều không chút do dự thưởng bạc cho họ, trong đó,

người được thưởng nhiều ngân lượng nhất, chính là Nguyên Mị và Tống

Diễm.

“Đại ca


XtGem Forum catalog