
ng sao chứ?” Ánh mắt Tiêu Thiên Lân đầy lo lắng, nhìn tiểu
nữ nhân mình nhặt về. Chuyện lạ năm nào cũng có, năm nay lại đặc biệt
nhiều.
Hắn nhìn không khí vui mừng trong bảo, nụ cười tươi rói trên mặt
người người chỉ vì ăn mừng đại ca thành thân, trong lòng hắn tức cành
hông, một mình đến căn nhà gỗ bên suối luyện công, lại nhặt được một cô
nương bất tỉnh.
Nữ nhân trong lòng hắn, tướng mạo xinh đẹp, thân thể nhỏ nhắn mềm
mại, so với những nữ nhân trong bảo rất khác, thấy nàng gặp phiền phức,
trong lòng hắn lặng lẽ xuất hiện ý định muốn bảo vệ, gương mặt thường
ngày lãnh đạm nghiêm túc cũng trở nên… dịu dàng săn sóc.
Nằm trong ngực hắn, Nguyên Mị thần trí mơ hồ, mặc dù không biết hắn là ai nhưng có thể cảm thấy hắn có ý tốt.
Cả người nàng rất nóng, miệng lại khát, đầu thì hỗn loạn… Nàng rất khó chịu…
Nàng kéo nhẹ cánh tay của người đàn ông, theo bản năng thỉnh cầu,
xiêm áo ướt dính sát vào thân thể nóng hổi của nàng, khiến nàng trông vô cùng khổ sở, “Khát, khát quá…”
“Khát nước? Trong bình của ta có nước.” Yêu cầu của nàng cũng không
có gì khó, Tiêu Thiên Lân lập tức đưa nước đến bên miệng nàng. Chưa từng hầu hạ ai, chất lỏng không vào trong miệng nàng mà lại thuận hướng chảy dọc xuống dưới, chảy qua cần cổ trắng như tuyết, vào trong vạt áo nàng.
Nhìn hình ảnh mê người trước mắt, hắn bất giác nuốt nước miếng.
“Nóng, ta nóng quá…” Chất lỏng lạnh lẽo mặc dù có thể tạm thời xoa
dịu cơn khát khó hiểu trong miệng nàng, nhưng không thể làm dịu sự nóng
bỏng trong cơ thể. Nàng kéo tay Tiêu Thiên Lân, đáy mắt lộ ra ngọn lửa
khát vọng.
“Nàng cảm lạnh sao?” Hắn nhặt nàng trong mưa về, nếu vì vậy mà ngã
bệnh cũng không lạ, nhưng ánh mắt nàng… không hề giống bệnh nhân…
“Giúp ta! Ta thật sự rất nóng!” Nguyên Mị ôm hắn thật chặt, dán sát
vào mặt hắn không ngừng cọ xát, hơi thở phái nam khiến ngọn lửa hung hãn trong người hơi dịu xuống.
Càng gần hắn, nàng càng thoải mái.
Nếu hắn có thể tiêu trừ độc trên người nàng, có lẽ… nàng có thể chấp
nhận. Nguyên Mị theo bản năng ôm chặt nam nhân trước mặt, rúc vào lòng
hắn.
Bị nhiệt độ nóng bỏng của nữ nhân dựa sát, khuôn mặt tuấn dật của hắn không khỏi đỏ lên, “Cô nương, như vậy là không tốt.” Miễn cưỡng kéo lý
trí trở về, Tiêu Thiên Lân đẩy Nguyên Mị ra, không ngờ lại thấy ánh mắt
như khóc như tố cáo của nàng, giống như đang chỉ trích hắn tại sao đẩy
nàng ra.
“Ta không phải là “cô nương”! Tỷ tỷ gọi ta là Mị nhi.” Nguyên Mị chu
cái miệng nhỏ nhắn, một bên cãi với hắn, một bên tiếp tục chui vào lòng
hắn, tựa như một con mèo nhỏ.
“Mị nhi cô nương, nhà nàng ở đâu? Ta mang nàng về nhà.”
“Ta rất khó chịu! Bụng vừa nhột vừa nóng… Giúp ta! Ngươi đừng đẩy ta
ra!” Nguyên Mị vịn bờ vai hắn, nhỏ giọng khóc lóc kể lể bên tai hắn.
Tiêu Thiên Lân nhìn Nguyên Mị càng ngày càng bất thường —-
Đáng chết! Là mị dược!
(Chỗ này nguyên gốc là hai dấu sao ** nhưng Băng thấy kỳ kỳ đành
ghi thêm cho thích hợp, ai không biết mị dược là gì đọc tiếp sẽ biết *há há*)
Từ đủ loại dấu hiệu, xem ra nàng bị hạ dược rồi.
Đều do hắn chỉ cho là nàng nóng sốt, không để ý nàng bị dục hỏa dày
vò. Ôm tiểu nữ nhân mềm mại không xương, trong lòng hắn âm thầm tranh
đấu.
“Ngươi làm ơn cứu ta được không?” Trong mắt nàng phát ra ánh sáng nhè nhẹ, khát cầu ôm lấy nam nhân của nàng.
“Mị nhi cô nương….” Hắn bị ánh mắt dịu dàng nóng rực của nàng làm cho mê mẩn. Không đợi hắn phản ứng, Nguyên Mị đã theo bản năng ôm lấy hắn,
hôn lên đường cong cương nghị anh tuấn trên mặt hắn, muốn hỏa nhiệt và
khát vọng trong cơ thể biến mất. Nàng chuyên chú hôn gương mặt của hắn,
hạ xuống đến đôi môi…
Cái lưỡi linh động trượt vào trong miệng, hương thơm đặc hữu của nữ nhân truyền vào mũi hắn.
Loại hấp dẫn tuyệt đỉnh này, không có nam nhân nào có thể chịu được.
“Mị nhi…” Nữ nhân mềm mại trong ngực khiến hắn tâm thần mê say, hắn
không nhịn được đưa tay nắn bóp bầu ngực vểnh cao của nàng.
“A… Thật thoải mái…” Nguyên Mị ngẩng đầu lên, nhẹ giọng than thở.
“Ta không phải cố ý lợi dụng nàng đâu.” Hắn nhìn tay mình đang đặt trên ngực Nguyên Mị, vội vàng rụt lại.
Người nghiêm túc lãnh đạm như hắn cũng không phải chưa từng ôm nữ
nhân, mà là tiểu nữ nhân gặp nạn này so với những cô gái thanh lâu rất
khác nhau, nếu đã ôm nàng, nữ nhân câu dẫn lòng hắn này, hắn tuyệt đối
sẽ không buông tay, nhất định phải cưới nàng vào cửa mới được.
“Cái gì cơ…” Nguyên Mị thần trí hỗn độn tự vặn bóp ngực mình, cảm
giác lại không tốt như mong muốn. Không ngờ người khác vuốt ve so với
bản thân tự làm kích thích khác xa như vậy, hơn nữa bàn tay hơi thô ráp
kia chạm vào da thịt trên vai, cổ khiến nàng có cảm khác rất khó nói nên lời. Bàn tay nhỏ bé của nàng sờ soạn thân thể cường tráng của hắn, muốn lại được thưởng thức tư vị kia nhưng phát hiện cảm giác mình chạm vào
hắn không giống như lúc hắn vuốt ve nàng…
“Sờ ta nữa!” Nguyên Mị mở to mắt nhìn về phía nam nhân đang ôm nàng.
“Cô nương, bây giờ còn kịp thay đổi ý định.” Tiêu Thiên Lân có chút do dự, mặc dù hắn rất thích tiểu nữ nhân trong ngực.
“Ngươi không sờ ta,