Old school Easter eggs.
Không Yêu Sẽ Không Quay Lại

Không Yêu Sẽ Không Quay Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323881

Bình chọn: 7.00/10/388 lượt.

tay. Bùi Anh sợ hết hồn, theo bản năng tránh né ánh mắt của anh, "Buông tay!"

"Anh Tử, " An Diệc

Văn thở một hơi thật sâu, "Anh nghiêm túc. . . . . . . Này, tối nay là

anh đã quá đường đột. Thật xin lỗi." Anh thuận thế kéo Bùi Anh vào trong ngực, "Anh thật sự rất thích em, làm bạn gái của anh đi, chúng ta, nếu

em đồng ý. . . . . ." Giọng nói của anh có chút run rẩy, "Sau khi tốt

nghiệp chúng ta sẽ kết hôn. Nếu em phải trở về Trung Quốc, anh sẽ về với em."

Mặt Bùi Anh dán ngực anh, ở trong ngực anh lòng cô vô cùng

rối loạn, ngay sau đó cô sợ hết hồn hết vía. Thậm chí cô có chút kinh

hoảng đẩy anh ra, "Anh, anh để cho em suy nghĩ thật kỹ."

Cô mở cánh cửa bên cạnh ra, cướp đường mà chạy.

An Diệc Bác đang chờ ở cửa chính, thấy vẻ mặt mệt mỏi của em trai, vỗ vỗ vai cậu trấn an: "Không có việc gì, anh cần em."

Khóe miệng An Diệc Văn nâng lên một nụ cười: "Anh, cô ấy còn chưa cho em câu trả lời chắc chắn. . . . . . . Em có lòng tin. Nhất định Anh Tử có thể

cảm nhận được sự chân thành của em." Anh nhìn Nam Tĩnh, nụ cười sâu hơn, "Anh thấy đúng không, anh Nam Tử."

Bữa tiệc sinh nhật này kết

thúc trong không khí kỳ dị, chuyện tốt duy nhất đó là Nhập Hồng đã nói

với An Diệc Văn, quyết định chuyển tới phòng trọ của An Diệc Bác. An

Diệc Bác cũng buồn phiền, anh liền hóa buồn phiền thành tinh lực dùng

trên giường, trừng phạt Nhập Hồng đủ đường.

Sau đó anh ta lại

tiếp tục rầu rỉ, nửa nằm ở trên giường hút thuốc. Sau khi thiếp đi một

lúc, Nhập Hồng tỉnh lại co rụt người vào trong chăn, che lỗ mũi: "Tắt

thuốc lá đi, khó ngửi lắm."

An Diệc Bác không tình nguyện dập thuốc, lần nữa nằm xuống, đôi tay xoa nắn cơ thể Nhập Hồng, "Em nói bây giờ nên làm gì?"

"Còn có thể làm sao? Đương nhiên là Anh Tử thích người nào thì ở bên người

đó, không thể ép cuộc cô ấy." Nhập Hồng suy nghĩ một chút, "Thật ra thì

Diệc Văn và Anh Tử rất xứng đôi, cũng nghe thấy cùng anh tử còn rất

xứng , tính tình cũng có thể bù đắp cho nhau. Anh Tử tính tình không tốt lắm, thì phải tìm người có thể chịu được cô ấy."

"Nếu cô ấy

thích Diệc Văn thì tốt rồi. Diệc Văn rất cứng đầu, Diệc Vũ đã như vậy,

anh không thể để cho đứa em này cũng có chuyện." An Diệc Bác ít khi thể

hiện tâm tình yếu ớt như vậy.

Nhập Hồng an ủi anh ta: "Anh nghĩ quá nghiêm trọng thì phải?"

An Diệc Bác lắc đầu một cái, "Em không biết đâu,khi còn bé Diệc Văn tự bế, sau khi cha mẹ anh qua đời, có một đoạn thời gian cậu ấy ngay cả nói

chuyện cũng không nói. Ai!"

Nhập Hồng nghe thấy tiếng thở dài này của anh ta thì trong lòng ê ẩm, xoay người ôm lấy anh ta, mười ngón tay mềm mại xoa nhẹ thắt lưng gầy gò rắn chắc của anh ta, đưa lên giúp anh

xoa bóp sống lưng, dịu dàng an ủi: "Không có việc gì. Anh đã làm rất tốt rồi."

An Diệc Bác xoay người lại đè Nhập Hồng xuống dưới lần

nữa, "A Hồng, em thật tốt." Chóp mũi anh cọ xát dọc theo cổ cô, "Em đối

xử với Diệc Văn và Diệc Vũ cũng đều rất tốt........Chờ em tốt nghiệp,

chúng ta kết hôn đi."

Nhập Hồng chủ động mở hai chân ra, để cho anh tiến vào, hai cánh tay ôm cổ của anh, nhỏ giọng nói: "Ừ."

Lúc Bùi Anh nằm trên giường trong phòng ngủ thì đầu óc vẫn còn loạn cào

cào. Ông trời biết rất rõ rằng, cô đối với An Diệc Văn, cho tới bây giờ

chưa từng có loại tâm tư kia. Chỉ là nhìn anh có vẻ điềm đạm, vẫn luôn

coi anh như em trai.

Sau nửa đêm, bên ngoài trời mưa to, tiếp đó

sấm nổ cùng với tia chớp. Bùi Anh đứng dậy đi đóng cửa sổ, lại phát hiện có người đứng dưới lầu.

Mượn ánh sáng tia chớp, cô thấy được rõ ràng mặt mũi của người đó, vậy mà lại là Nam Tĩnh!

Đầu óc Bùi Anh nóng lên, hướng về phía anh hô một tiếng: "Đừng động!"

Cô chạy xuống lầu, cắm đầu nhào vào trong ngực người đàn ông toàn thân đều là nước.

Nam Tĩnh ôm lấy eo cô, nước mưa từ lông mi của anh chảy xuống, tiếng sấm ầm ầm biến mất, "Em đừng có hối hận." Bùi Anh lấy tay chống đỡ đau nhức ngang lưng, chậm rãi xoa bóp một lúc, mới từ từ nghiêng

người sang. Hơn nửa gương mặt cô vùi vào trong chăn, bên trong ấm áp,

nhưng hơi ấm cũng làm cho người ta đỏ mặt, trong không khí tràn ngập mùi vị còn sót lại sau khi nam nữ hoan ái.

Sắc trời dần dần sáng lên, sau lưng Nam Tĩnh vẫn còn đang ngủ say, không có dấu hiệu tỉnh lại. Cô cẩn thận dịch chuyển.

Một cái tay của anh để lên mông cô, lưu luyến xoa nhẹ hai cái, tay dịch

lên, khoác lên eo cô, lòng bàn tay ấm áp xoa bụng cô, thậm chí đầu ngón

tay của anh còn chạm vào vùng cỏ thơm ( ==”), có vẻ như định đi xuống

dưới.

Rõ ràng Nam Tĩnh đã tỉnh, Bùi Anh ho nhẹ một tiếng, đổi lấy một tiếng “Ừ” của anh.

Người bên cạnh không còn, anh đã đứng dậy. Sau lưng là tiếng mặc quần áo,

lưng Bùi Anh cứng đờ, không dám quay đầu lại nhìn. Trong đầu lại càng

ngày càng nóng, tối qua làm sao lại như vậy đây? Cô cố gắng rụt người

vào bên trong, nhắm chặt hai mắt lại, chỉ hy vọng anh nhanh chóng rời

di.

"Em đã tỉnh?" Anh mở miệng.

Bùi Anh mấp máy một lúc, đáp lại một tiếng giống như muỗi kêu.

". . . . . . Em đã là người của anh rồi, cũng đừng nghĩ đến những chuyện

khác nữa." Nam Tĩnh rút điếu thuốc ra ngậm vào, s