
uy nghĩ một chút lại bỏ xuống. Anh xoay người lại vén cái chăn của Bùi Anh, ai ngờ cô kêu lên
một tiếng rồi nắm chặt lấy góc chăn.
Nam Tĩnh mềm giọng nói, "Anh giúp em."
"Không cần, . . . . . . Thật sự không cần. Anh đi trước đi, em. . . . . . em
muốn nằm tiếp một lúc nữa." Cả người Bùi Anh rúc vào trong chăn, không
chịu thò đầu ra.
Cô xấu hổ!
Ý nghĩ này làm cho Nam Tĩnh
rất vui, anh quyết định không miễn cưỡng cô nữa, vào phòng vệ sinh rửa
qua mặt, mặc quần áo vào liền rời đi.
Bùi Anh ngủ một giấc đến tận tối, than thở ngồi dậy, lại phát hiện Nam Tĩnh đang ngồi trước bàn học đọc sách.
Cô không khỏi thẳng lưng, không ngờ Nam Tĩnh trực tiếp đi về phía cô, ngồi xuống mép giường, bàn tay đặt lên bờ vai trần của cô, rồi trượt xuống
eo cô. Thậm chí một tay của anh còn ôm lấy mông cô.
Cả người Bùi
Anh căng cứng, hơi xoay người. Nam Tĩnh không nói gì, chỉ là, anh ôm cô
vào trong lồng ngực dày rộng, cô dần bình tĩnh lại, tiến sát vào.
Nhập Hồng biết chuyện của Bùi Anh và Nam Tĩnh đã là ba ngày sau, khi đó cô
và An Diệc Bác vừa đi du lịch Hawai trở về. Bùi Anh nói với An Diệc Văn
là sẽ suy nghĩ lại, vậy mà Bùi Anh lại biến mất hai ba ngày không có tin tức, ý cự tuyệt rất rõ ràng. Anh ta rất không vui, An Diệc Bác quyết
định dẫn anh ta đi giải sầu.
Đối với Nhập Hồng mà nói, mặc dù sau này khi nhìn thấy An Diệc Văn sẽ lúng túng một chút, nhưng tình cảm
của Bùi Anh mới là quan trọng nhất. Cô liên tục hỏi tình cảm trong lòng
của Bùi Anh, nhưng Bùi Anh chỉ bức tóc lăn qua lăn lại trên giường, mỗi
lần đầu gào lên một câu: "Mình không biết!"
Thật ra Bùi Anh chưa
sẵn sàng. Đúng, cô là người chủ động, nhưng không có nghĩ là cô là một
cô gái tùy tiện. Tại sao, cô bụm mặt thở dài, buổi tối hôm đó tuyệt đối
là do Hormone làm hại!
Mặt của Bùi Anh vẫn còn đỏ, Nam Tĩnh lại
không mời mà tới nữa. Anh mang theo mũ bảo hiểm, trong khuỷu tay đang
kẹp một cái màu hồng, một tay kéo Bùi Anh vào trong ngực, "Đi mau, bọn
họ đều đang chờ rất sốt ruột."
"A?" Bùi Anh đang cầm mũ bảo hiểm, sững sờ nhìn anh.
Nam Tĩnh xụ mặt xuống, "Em quên rồi sao?" , nhìn cô vẫn chưa phản ứng lại,
anh lại nói thêm một câu, "Tối qua đã nói với em rồi đấy."
Anh
trách cứ hơi tủi thân nhìn cô, trong lòng Bùi Anh khẽ run rẩy, không thể làm gì khác hơn là đứng lên nhanh chóng đi thay giày, "A em nhớ ra rồi, đi đi đi." Cô đẩy Nam Tĩnh ra ngoài, cô tình nguyện đi đi lung tung với anh cũng không muốn ở lại chịu đựng ánh mắt cười nhạo của Nhập Hồng!
Bùi Anh mang theo khuôn mặt đỏ bừng như quả cà chua đi theo Nam Tĩnh xuống
dưới lầu. Cho đến khi hai người trèo lên xe máy, trong tiếng nổ máy Bùi
Anh hỏi: "Anh đưa em đi đâu vậy? Em thật sự là không nhớ."
Nam Tĩnh chợt vặn ga, chiếc xe phi lao ra ngoài, hai cánh tay mảnh khảnh của Bùi Anh liền ôm chặt lấy eo anh.
"Anh thật đáng ghét a, trời lạnh thế này lại đi xe máy, lạnh quá đi!" Bùi
Anh ở sau lưng anh giận dỗi, trong gió lạnh giọng nói kia đã bị cắt giảm không ít. Sau đó cô cũng phát hiện gào thét không chỉ vô tác dụng mà
còn khiến cô lạnh hơn, liền nhét bán tay lạnh lẽo vào trong áo lông của
anh, hung hăng cấu anh.
Lúc đầu Nam Tĩnh chỉ cho là cô đang đùa
giỡn, ai ngờ cô cấu liên tục không ngừng, anh không thể làm gì khác đành phải dừng xe lại, "Em làm gì thế?"
Cặp mắt Bùi Anh trợn tròn:
"Em mới phải hỏi anh muốn làm gì?" Cô nhìn xung quanh là đồng ruộng
hoang vu, không khỏi rụt cổ một cái, "Anh định dẫn em đi đâu? Anh mà làm gì em, em . . . . . Em liền báo cảnh sát!"
"Báo cảnh sát?" Nam
Tĩnh cắn răng nghiến lợi nói ra hai chữ này (trong tiếng trung là 2 chữ
ná :3), không nhịn được kéo Bùi Anh qua, "Tối qua em đã đồng ý rồi còn
gì, đi gặp bà nội anh ở viện dưỡng lão ở quê!"
Mắt Bùi Anh thấy
anh tức giận liền yếu đi một chút, anh buông cô ra, động tác thô lỗ giúp cô giấu giấu cổ vào trong áo khoác. Đôi môi Bùi Anh run rẩy trong gió
rét, Nam Tĩnh khẽ cắn răng, lại cởi áo khoác ngoài của mình khoác lên
cho cô, cưỡng chế ép cô lên xe, "Em ngồi phía sau đàng hoàng một chút!"
Nam Tĩnh chà xát chà xát tay, giải thích: "Ba mẹ anh đi ra ngoài, xe trong
nhà đã bị lái đi, năm phút nữa sẽ đến, em chịu khó một chút."
Thật ra thì, Nam Tĩnh không muốn thừa nhận anh hơi nhỏ mọn một chút. Muốn
lái xe không phải không có xe, mà là anh cảm thấy đi xe máy tương đối
cool. Giống như trong một bộ phim, chở người phụ nữa mà mình yêu chạy
như điên trên cong đường đầy cát bụi, rất đẹp rất mạnh mẽ.
Mà nhờ có sự nhắc nhở của anh, rốt cuộc Bùi Anh cũng nhớ ra, tối qua. . . . . . Tối qua cô mệt chết đi được, rất đau, sau đó, hình như đã đồng ý với
anh cái gì đó. Nhưng thật sự cô không nhớ được nội dung câu chuyện là
gì. . . . . .
Khi hai người đến viện dưỡng lão, cả người đều đầy
bụi đất. Vừa mới đẩy cửa ra, mẹ Nam đang đứng trước giường bệnh phục vụ
bà nội uống thuốc nhìn con trai dính đầy bụi đất, kinh ngạc kêu một
tiếng, "Nam Tử, sao con lại thành ra như vậy?"
Gương mặt Bùi Anh
nhăn thành cái bánh bao, thấy Nam Tĩnh gọi vị phu nhân kia là "Mẹ" , tất cả các nếp nhăn cũng bị dọa