
Cô cũng rất thích, rất thích,
rất thích anh!
*****
Đêm trước khi tốt nghiệp, Bùi Anh đem chuyện cô muốn kết hôn viết vào một một bức điện báo kịch liệt gửi về
nước. Nam Tĩnh thật sự không hiểu, ôm hông cô đi ra khỏi bưu điện, vẫn
đang cau mày rối rắm: "Gọi điện thoại hay gửi bưu phẩm là được rồi, sao
lại phải phát điện báo?"
Bùi Anh miễn cưỡng cười , "Đối với ông
nội em mà nói, điện báo càng có vẻ chân thật hơn." Theo sự hiểu biết của cô về ông cụ, khi ông không muốn đông ý chuyện gì, sẽ làm bộ như không
nghe thấy không nhìn thấy gì. Lúc trước Bùi Anh về nhà một chuyến, thử
nói rằng mình ở nước Mĩ đã có bạn trai, thăm dò ý tứ của ông cụ, ông cụ
một hồi lẩm bẩm một hồi pha trà một hồi nghe diễn chính cứ như vậy không thèm để ý đến cô.
Nam Tĩnh nóng lòng muốn thử: "Anh Tử, anh thấy tốt nhất em nên dẫn anh đến gặp mặt ông nội em đi, như vậy không phải
càng chấn động hơn ư?"
Bùi Anh tức giận liếc anh một cái, "Hiện
tại đi sao? Anh chờ bị ông dùng gậy đuổi đi đi. Gậy của ông làm từ gỗ
đào thượng hạng, rất cứng rắn, đúng lúc có thể trừ bỏ tên quý Tây Dương
giả dối không đàng hoàng này."
Nam Tĩnh thở dài dằng dặc, "Anh thật sự không hiểu." Anh cầm lấy tay Bùi Anh để lên trên bụng anh, "Anh đói bụng."
Tya Bùi Anh run rẩy, lỗ tai đỏ bừng. Không tự chủ được giật giật eo còn có chút đau nhức.
"Muốn ăn mốn canh xương mà lần trước em làm, ưmh, " Nam Tĩnh sờ sờ cằm, "Lần
đó em dùng ớt sào dưa muối thật là đủ mùi vị. . . . . ."
Bùi Anh
mới biết tự mình nghĩ sai lệch, trừng mắt liếc anh một cái, "Ăn nhiều sẽ bị nóng." Cô từ trong ngực anh giãy ra, bước nhanh đi đến phía trước.
Nam Tĩnh không rõ đầu đuôi, cũng gia tăng bước chânđuổi theo, lấy lòng nói: "Anh Tử, anh đã chuẩn bị cho em nghêu tuyết thượng hạng, nấu canh có
rất nhiều dinh dưỡng." Bờ bên kia Trung QuốcThái Bình Dương, đang là lúc nắng nóng nhất của mùa
hè. Khắp nơi trong Tứ Hợp Viên của Bùi gai đều là những cành nho tươi
tốt, che chắn hơn nửa đình viện. Bùi Chiêu Viễn lảo đảo ngồi ở trên ghế
của ông cụ lúc ẩn lúc hiện, vui vẻ ăn chùm nho vừa được hái xuống. Chua
chua ngọt ngọt, quan trọng nhất là hôm nay ba mẹ cậu cũng ra ngoài,
không ai ép buộc cậu phải làm bài tập nữa, ông cụ đã đi ra ngoài đường,
lúc về nhất định sẽ tạt ngang vào cửa hàng cờ tướng, một lúc lâu nữa
cũng chưa về được. Bùi Chiêu Viễn quyết định tận tình hưởng thụ buổi
chiều không dễ dàng có được này.
"Ken két" một tiếng, Bùi Chiêu Viễn lập tức nhảy lên. Đây là âm thanh vang lên từ cửa chính nhà cậu!
"Ông nội." Bùi Chiêu Viễn cung kính đứng ngay ngắn.
Ánh mắt Bùi lão gia trước nay luôn rất có tinh thần nhưng lúc này nhìn về
phía cháu trai ánh mắt ông lại rất mịt mù, trong tay ông cầm một tờ
giấy, một hồi lâu mới ngồi vào bên cạnh Bùi Chiêu Viễn.
Vốn Bùi
Chiêu Viễn đang cầm cái bút chì không có ngòi,chờ Bùi lão gia đi ngủ cậu sẽ tiếp tục tiêu dao. Ai ngờ ông lại tha thiết nhìn cậu. . . . . . Làm
bài tập.
Bùi lão gia nhìn cậu một lát, vỗ "Bốp" một phát lên lưng cậu, "Tiểu tử thúi, vở cũng không lấy ra, ở nơi này khoa tay múa chân
muốn lừa ai đó."
Bùi Chiêu Viễn ai u một tiếng, uất uất ức ức đi
lục cặp sách. Ai ngờ bàn tay thô ráp của ông cụ lại say đắm vuốt ve đầu
cậu mấy cái, "Bùi nhị à, ông nội có thương cháu không?"
Bùi Chiêu Viễn bĩu môi, "Thương. Ông nội là người hiểu cháu và chị nhất, cho nên
mỗi lần chị về đều mang cho ông rất nhiều đồ tốt."
Nghe cậu nhắc tới Bùi Anh, Bùi lão gia trầm mặc không nói. Ngồi trong sân một lúc, sau đó chắp tay sau lưng đi vào nhà.
Buổi tối cùng ngày, Bùi Anh thử gọi điện về nhà, Bùi mẹ biết được chuyện này hung hăng dạy dỗ một trận:: "Hiện tại tâm tình ông cụ rất kém, con đã
lớn như vậy nhưng làm việc gì cũng không để cho người khác yên tâm!" Bùi mẹ nghiến răng nghiến lợi, Bùi lão gia ngồi một bên, im lặng đong đưa
cái quạt hương bồ.
Giọng nói Bùi mẹ the thé quở trách Bùi Anh vừa thông suốt, "Ông nội nhìn con lớn lên từ nhỏ, dạy con một thân đầy bản
lĩnh, vậy mà con làm vậy với ông? Hơn nữa, kết hôn là chuyện lớn, con
nói kết liền kết! Còn không mau chóng trở về cho mẹ!"
Bùi mẹ dừng một chút, che ống nghe nháy mắt với Bùi ba. Bùi ba lấy lòng ông cụ vội
đưa lên một miếng dưa hấu, "Cha, người xem mọi chuyện đã như vậy rồi,
hay để Anh Tử dẫn người bạn trai kia về đây để chúng ta xem xét một
chút. Người nói được là được, không được liền kiên quyết không cho phép
con bé làm càn!"
Bùi Chiêu Viễn đứng ở một góc vểnh tai lên nghe bất mãn kháng nghị: "Còn có nhân quyền hay không?"
"Con câm miệng!" Bùi mẹ hung tợn quát cậu, ngược lại dịu dàng cung kính nhìn ông cụ.
Bùi lão gia yên lặng ăn dưa hấu, "Vậy thì dẫn về xem một chút cũng được."
Chờ đến lúc ông ăn dưa hấu xong, Bùi mẹ nhanh chóng buông điện thoại
xuống, thở dài.
Bùi Anh là một đứa bé ngoan biết nghe lời, năm
ngoái còn mang ảnh của người bạn trai kia về cho hai vợ chồng họ xem.
Dáng dấp cao to, rất hoạt bát. Cha mẹ Bùi gia đều là ở viện khoa học,
đối với phương diện này cũng không bảo thủ, cũng không có thành kiến gì
về vấn đè huyết thống. Chỉ