Không Yêu Sẽ Không Quay Lại

Không Yêu Sẽ Không Quay Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324035

Bình chọn: 8.00/10/403 lượt.

đến mức bằng phẳng, lập tức cúi đầu khom

lưng: "Cháu chào bác."

Nói chuyện qua loa một lúc, Nam Tĩnh kéo mẹ anh qua một bên, nhỏ giọng hỏi: "Sao mẹ lại ở đây vậy?"

Mẹ Nam trấn an con trai, "Mẹ nhận được điện thoại của viện dưỡng lão liền

chạy tới. Yên tâm, mẹ cảm thấy cô gái kia rất tốt, mẹ tuyệt đối sẽ không phản đối các con." Mẹ Nam cười khanh khách giơ tay làm động tác thề.

Nam Tĩnh chột dạ nhìn Bùi Anh một cái, người phí sau đang nhu thuận ngồi ở

trước giường bệnh, ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của bà nội.

Trong

viện dưỡng lão, biểu hiện của Bùi Anh biết tròn biết méo. Nam Tĩnh nhìn

cô, cảm thán tại sao bình thường mình không phát hiện cô ngọt ngào, động lòng người như vậy?

Ai ngờ, vừa về tới cửa trường học, Bùi Anh

liền nhảy xuống xe, đi thẳng về phía trước đầu cũng không quay lại, rõ

ràng cho thấy tức giận rất lớn. Nam Tĩnh lung tung dựng xe liền chạy

đuổi theo.

Sau vài lần bị Bùi Anh hất tay ra, Nam Tĩnh cũng giận, đi lên trước hai bước ngăn cô lại, "Đang tốt sao lại phát cáu cái gì

vậy?"

"Người nào tốt hả ?" Bùi Anh tức giận nói, "Chưa từng thấy

người nào như anh, nói láo liên thiên. Không tôn trọng người khác một

chút nào!" Gặp người lớn a, chuyện quan trọng như vậy, vậy mà anh cứ

lanh cha lanh chanh lôi kéo cô tới! Bùi Anh càng nghĩ càng giận anh,

trong một số chuyện, cô thật sự không thể bỏ qua được. Hơn nữa, cô không muốn cùng Nam Tĩnh tiến triển thêm một bước nữa, cô đã nói với người

nhà, sau khi tốt nghiệp sẽ trở về đi làm đền đáp tổ quốc. Bây giờ cùng

anh như vậy, rốt cuộc coi là cái gì?

Bùi Anh nhớ tới những việc

này liền phiền lòng, chưa nói được mấy câu, đôi mắt đã đỏ lên, "Ai muốn

gặp người nhà của anh? Tôi cho anh biết, Nam Tĩnh, về sau anh không nên

tùy tiện đến phòng của tôi. Tôi và anh không có quan hệ gì cả. Sau khi

tốt nghiệp tôi muốn về nườc. . . . . ."

Nam Tĩnh nghiêm mặt nói: "Anh không hiểu rõ."

Bùi Anh giận đến rơi nước mắt, "Tôi không muốn cùng anh không minh bạch."

Không minh bạch? Nam Tĩnh suy nghĩ một chút, phụ nữ Trung quốc rất coi trọng

danh phận, giống như mình làm không tốt chút nào. Anh cảm thấy Bùi Anh

nói muốn trở về nước quả thật khó tin, cô gái này đem trinh tiết quý giá nhất cho anh, nhất định là thích anh. Mặc dù cô không nói, anh cũng cảm nhận được, Bùi Anh rất thích anh. Chút tự tin này anh vẫn phải có.

Nhưng là, muốn anh tỏ tình? Trong lòng Nam Tĩnh không thoải mái vặn vẹo, anh

và cô không phải đã như vậy rồi sao? Sao còn cần phải phải nói rõ như

vậy? Nhớ tới An Diệc Bácđều gọi những bạn gài của mình là tâm can bảo

bối, anh càng thêm không vừa ý

Nam Tĩnh kéo Bùi Anh lại giơ tay lau nước mắt, nghiêm túc nói: "Anh Tử, chúng ta kết hôn đi."

". . . . . . Anh đùa gì thế?"

"Anh nghiêm túc. Giữa chúng ta không có thâm thù đại hận gì, tại sao không

thể kết hôn?" Nam Tĩnh hỏi ngược lại, "Không phải em muốn ở bên cạnh anh sao? Sau khi chúng ta kết hôn, em vẫn có thể trở về Trung Quốc."

Gương mặt anh thể hiện đó là chuyện đương nhiên, Bùi Anh giận đến mức hàm

răng ngứa ngáy, nếu như có thể, cô thật sự muốn cắn anh một cái. Cô cười lạnh hai tiếng: "Ai muốn kết hôn với anh? Anh cũng quá tự tin rồi." Cô

rút tay mình về, ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi.

Nam Tĩnh và Bùi Anh

gặp trắc trở, sau khi An Diệc Bác biết, giả mù sa mưa (giả vờ) an ủi anh mấy câu, trong lòng khó tránh khỏi có chút sảng khoái. Mà sự tức giận

của Nam Tĩnh tích tụ trong lòng không được giải tỏa, hơn nữa ngày đó bị

lạnh, liền lập tức ngã bệnh.

Anh cảm thấy đây là chuyện nhỏ, chỉ

cần nằm một lúc là tốt rồi, kết quả che đầu nằm trong phòng ngủ ngủ hai

ngày, cũng là An Diệc Bác đá văng cửa, cùng với Nam Cung Kỳ Áo đưa anh

vào bệnh viện.

Rốt cuộc Bùi Anh cũng tới thăm anh, lần này, hai

người đều rất khách khí. Không chỉ có cô và Nhập Hồng đến, còn có rất

nhiều người khác nữa. Đi ra ngoài phòng bệnh, Nhập Hồng không yên tâm sờ sờ trán Bùi Anh, "Sao lại nóng như vậy, có muốn đi khám bác sĩ hay

không, bẹnh viêm phổi cũng lấy đấy."

Bùi Anh mơ hồ lắc lắc đầu, đi tới cửa bệnh viện, lại dừng bước lại, "Tôi nay mình ở lại chăm sóc anh ấy, cậu về trước đi."

Cô vội vã quay lại phòng bệnh, Nam Tĩnh đang gối lên cánh tay mình xem

báo, nhìn thấy cô, ánh mắt rất nhẹ nhàng. Bùi Anh lại gần nhỏ giọng nói: "Em biết là anh!"

Nam Tĩnh không hề phủ nhận.

Lúc nãy, một đống người ở chỗ này, cô đứng ở gần anh. Anh thừa dịp không có ai thấy, liền sờ mông cô một cái.

Nam Tĩnh nâng cánh tay còn lại lên, trong không khí nắm nắm, nói: "Co dãn rất tốt."

Bùi Anh tức đỏ mặt.

Đột nhiên Nam Tĩnh chỉ chỉ mép giường, nói với cô: "Ngồi đi."

Bùi Anh cứng nhắc ngồi xuống.

Nam Tĩnh cầm lấy một tay của cô, vuốt vuốt lòng bàn tay, một lúc lâu mới

nói: "Anh thích em. Rất rất thích, em đừng về. Ở lại làm vợ của anh đi."

Anh nói rất chậm, từng câu được nói rất rõ ràng. Sau đó, nói lại một lần nữa bằng tiếng anh.

Bùi Anh biết, cuộc sống của cô và anh có sự khác biệt rất lớn, còn có rất

nhiều điểm bất đồng, nhưng là, giây phút đó, ngoài việc gật đầu ra, cô

cũng làm thêm bất cứ hành động nào nữa.


XtGem Forum catalog