
. . . . . . !" Nhập Hồng ra sức đẩy An Diệc Bác đang đè trên người mình
xuống, cả mặt đỏ bừng đứng lên. Thấy Bùi Anh, xấu hổ đến mức muốn chui
xuống đất, "Anh Anh, mình mình" nửa ngày, mắt thấy sắc mặt Bùi Anh tái
xanh, xoay người lại lưng quay về phía cô, đạp thẳng lên chân của An
Diệc Bác.
An Diệc Bác sửa sang lại quần áo rồi đứng lên, động tác nhanh chóng ôm lấy bạn gái nhỏ của mình vào trong lòng, che kín cô ấy.
Thiếu chút nữa bị người khác thấy hết tại chỗ, nhất là An Diệc Văn vẫn
còn ở, người làm anh như anh ta mặt cũng đỏ lên.
Bùi Anh không nói một lời bước vào cửa, hướng về phía An Diệc Bác làm hành động mời.
An Diệc Bác ho nhẹ một tiếng, cúi đầu nhẹ giọng nói ở bên tai Nhập Hồng:
"Anh về trước." Đầu lưỡi ẩm ướt của anh ta liếm liếm vành tai cô ấy,
Nhập Hồng "A" liền vội vàng che kín lỗ tai.
An Diệc Bác đi tới cửa, nghiêm túc đánh giá An Diệc Văn cả người đầy đất: "Đã chạy đi đâu? Cùng anh về nhà."
An Diệc Văn đàng hoàng đi theo.
Trong nhà chỉ còn lại hai người là Bùi Anh và Nhập Hồng. Bùi Anh lặng lẽ dọn
dẹp giường chiếu của mình, nghĩ muốn dọn lẹp lại đống sách, mới phát
hiện trên giá sách của mình trống không, lúc này mới nhớ phần lớn sách
của mình đều để ở chỗ của Nam Tĩnh.
"Anh, Anh Tử, " Nhập Hồng rốt cuộc tìm được lúc để mở mồm, hốt hoảng giải thích, "Thật xin lỗi, mình không biết. . . . . . Không phải, là mình sai rồi, mình không nên cho
anh ấy vào của phòng ngủ của chúng ta." Vành mắt cô ấy hồng lên.
Trong một tháng này, không có Bùi Anh làm bạn, không có ai giúp đỡ Nhập Hồng
lộ rõ vẻ mềm yếu, đúng lúc này tình cảm dịu dàng của An Diệc Bác đã bù
đắp vào chỗ còn thiếu trong lòng cô ấy, huống chi, thường ngày bản thân
An Diệc Bác vốn đẹp trai phong lưu, sức quyến rũ siêu phàm.
Bản
thân Nhập Hồng bề ngoài cũng thanh tú thông minh, mặc dù không xinh đẹp
mỹ lệ như Bùi Anh, nhưng lại có khí chất dịu dàng mềm mại. Cha mẹ An
Diệc Bác mất sớm, anh ta là anh cả, tất nhiên phải gánh vác trách nhiệm
nặng nề của gia tộc. Cha mẹ Nam Tĩnh cũng chăm sóc ba anh em họ, nhưng
dù sao cũng có một tầng ngăn cách. Sau khi tiếp xúc với Nhập Hồng, An
Diệc Bác lại càng bị cuốn vào, thật lòng mười phần. Hai người thân thiết anh anh em em, ngay cả Nhập Hồng bảo thủ thẹn thùng, cũng không chống
cự nổi các chiêu tấn công của An Diệc Bác, đến lúc Bùi Anh trở lại, hai
người đang ở trạng thái chỉ mong ban ngày là đêm tối, hàng đêm đều là
đêm xuân.
Bùi Anh rất ghét người khác tùy tiện làm lộn xộn đồ của cô, chứ nói chi là Nhập Hồng dẫn người đàn ông của mình đến đây gay xáo trộn. Nhất thời hận đến nghiến răng nghiến lợi, không ngờ cô ấy lại là
người chẳng biết xấu hổ, còn chưa lập gia đình! Nhưng nhìn thấy bộ dạng
ưu tư hoa lê đẫm mưa, thì lại mềm lòng.
Cô chỉ thấy . . . . . mất mất một chút xíu mà thôi. Cô và Nhập Hồng, từ trung học đã học chung
một lớp, là bạn rất thân . Lại cùng nhau đi du học ở Mỹ, người ở nơi
đất khách quê người, cảm giác rất cô độc, đi cùng với nhau, tình bàn
càng sâu đậm hơn. Hơn nữa Nhập Hồng ở nhà là người nhỏ nhất, Bùi Anh lại có thói quen là chị, mặc dù tính tình hai người khác xa nhau, nhưng lại sống chung cực kỳ hòa hợp. Nhất là Nhập Hồng, luôn lệ thuộc vào người
chị là cô.
Nhập Hồng ân cần bưng cho Bùi Anh ly trà nóng, "Anh Tử, mình bảo đảm, về sau tuyệt đối không để anh ấy đến đây."
Bùi Anh uống một hớp trà nóng, trong lòng thoải mái hơn. Nghĩ phải khuyên
nhủ Nhập Hồng một chút, tránh cho cô ấy bị An Diệc Bác lừa. Nhưng lại
nghĩ mình không có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, lại lo lắng không
đủ. Cho đến khi một ly trà lớn đã cạn sạch, tỏ ra hiểu biết nói: "Nhưng
ngàn vạn lần đừng mang thai."
Nói xong một câu, cả hai cô gái đều đỏ mặt. Kinh ngạc nhìn nhìn nhau chốc lát, không hẹn mà cùng "Xì" một tiếng cười lên.
Điều khiến Bùi Anh an tâm, đó là Nam Tĩnh và Nam Cung Kỳ Áo không có đến tìm cô gây phiền phức. Nhập Hồng và An Diệc Bác càng phát triển tốt hơn,
bọn họ đi chơi, cũng thường xuyên rủ An Diệc Văn và Bùi Anh, còn có
người có khuôn mặt đưa đám Nam Tĩnh.
Sau khi không nói mà chạy,
Nam Tĩnh gặp lại Bùi Anh, lúc nào cũng nghiêm mặt, tuyệt đối không
nhìn cô. Bùi Anh cảm thấy anh ta có điểm trẻ con, liền dính lấy An Diệc
Văn, cuối cùng vẫn cùng anh ta chen cùng một chỗ, mà sắc mặt Nam Tĩnh
càng ngày càng khó coi.
Những ngày đi du học thật nhanh, trong
nháy mắt đã qua hai năm. Bùi Anh bắt đầu suy nghĩ có muốn tiếp tục ở lại nơi này học tập nghiên cứu hay không, hay là trực tiếp trở về nước làm
việc. Hình như Nhập Hồng đã quyết tâm ở lại đây, đêm không về ngủ càng
ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng thường xuyên. Đối với chuyện này,
Bùi Anh cũng dần dần quen, chỉ là, đêm hôm khuya khoắt, khó tránh khỏi
cảm thấy cô đơn. . . . . .
Sau khi Nam Tĩnh học nghiên cứu sinh,
thì trở thành giáo viên hướng dẫn, phụ trách hướng dẫn sinh viên năm
nhất học tập. Tối hôm đó, anh ta nhận lời tới phòng của một nữ sinh dể
giải đáp thắc mắc, lúc trở về đã khá muộn. Đi qua hành lang tầng hai,
ngang qua lầu hai hành lang, mơ hồ nghe thấy một giọng