
không kịp
phòng bị, tất nhiên sẽ không là ai khác. Đoàn Chi Dực công khai tìm đến, trắng trợn mang theo mấy công nhân, trong sự kinh ngạc vô bờ của Vệ
Lam, anh thu dọn mọi đồ đạc của cô và xách đi.
Mãi đến khi thấy đồ đạc của mình bị người ta dọn ra cửa, cuối cùng Vệ Lam mới từ trong cơn bàng hoàng bừng tỉnh lại, kéo Đoàn Chi Dực đang
đứng ngoài cửa lại, hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Nói xong, ngay cả cô cũng cảm thấy cô đã nói câu này với anh quá
nhiều lần. Nhưng anh cứ luôn hành động bất ngờ như thế, luôn khiến cô
không kịp trở tay, nên ngoại trừ câu này ra, cô cũng không biết phải nói gì khác.
Từ khi tới đây, Đoàn Chi Dực vẫn không chính thức bước vào nhà, cứ
như là rất ghét căn nhà này, từ đầu đến đuôi chỉ đứng ngoài cửa sai bảo
công nhân.
Bị Vệ Lam hỏi, anh cũng không quan tâm đến, ngược lại đường hoàng
hỏi: “Lẽ nào em còn muốn ở đây? Đương nhiên là tôi đang dọn nhà giúp
em.” Nói xong, lại bực mình bổ sung: “Tôi đã nói là ba ngày, em nghĩ lại thử xem hôm nay là ngày thứ mấy rồi.”
Anh nói với thái độ tự cho là đúng một cách quá đường hoàng nên Vệ
Lam cũng mất đi sức lực để phản bác. Trò khôi hài trong khách sạn mấy
ngày trước đã làm cho Vệ Lam biết một khi người này đã quyết định chuyện gì thì sẽ dùng mọi phương pháp để thực hiện.
Trước đây, tuy rất căm ghét và tức giận với những hành động của anh
đối với cô nhưng cô cũng hiểu được mọi việc đều xuất phát từ nguyên nhân anh thích cô… Cho dù anh chưa từng nói, cho dù cô cũng cảm thấy thật
khó tin. Cho nên, có lẽ là vì tính dễ mềm lòng của phụ nữ, đối với anh,
cô chưa từng thực sự căm hận. Nhất là khi sự thông cảm và áy náy nhiều
năm trước vẫn chưa hoàn toàn biến mất trong tận sâu đáy lòng cô.
Nhưng bây giờ, nhìn anh hùng hổ bức ép mà hoàn toàn không để ý đến
cảm nhận của cô, cuối cùng thì Vệ Lam cũng cảm nhận được nỗi khổ sở cùng thất vọng tột cùng.
Đoàn Chi Dực hài lòng nhìn công nhân thu dọn xong mọi thứ. Thấy cũng
tạm ổn, anh chọt chọt vào vai cô: “Em xem xem có còn sót thứ gì nữa
không? Đừng để đến lúc ấy quay lại tìm.”
Vệ Lam đờ đẫn gật đầu, đi vào trong lấy những giấy tờ quan trọng cho
vào túi giấy. Lúc ra cửa, cô vẫn không nén được mà quay đầu lại, ngẩn
ngơ nhìn căn nhà mình đã ở suốt hai năm trời, bây giờ lại trống không.
Thấy cô bịn rịn khó rời như vậy, Đoàn Chi Dực rất bực mình. Anh bước
nhanh tới, kéo lấy tay cô, dữ dằn nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, chẳng phải
chỉ là một căn phong rách nát sao. Đi!”
Vệ Lam nhíu mày không vui, theo anh rời đi, từ đầu đến đuôi không nói tiếng nào.
Lúc lên xe, cuối cùng Đoàn Chi Dực cũng phát hiện Vệ Lam hơi hác
thường. Từ đầu đến cuối, cô chỉ hỏi một câu ‘anh làm gì vậy’, sau đó
không nói gì thêm nữa, sắc mặt thì rất kém.
Thế nên anh lại cảm thấy không vui, bàn tay đang nắm tay cô cũng tăng thêm sức, nói với vẻ bực bội: “Em không cam tâm đến thế sao?”
Cuối cùng Vệ Lam cũng ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn anh một cái, uể
oải nói: “Tôi không cam tâm thì anh sẽ buông tha cho tôi sao?”
Đoàn Chi Dực nghẹn họng, sa sầm mặt lại, vung tay cô ra, hừ lạnh một
cái, quay đầu sang hướng khác. Nhưng chợt nhớ đến điều gì đó, anh quay
người lại, đặt tay lên vai cô, kéo cô vào lòng mình, giọng mang theo
chút kiêu căng đắc ý: “Đúng vậy, em có cam tâm hay không thì cũng chả
sao.”
Nói xong, men theo sườn mặt cô, tìm đến môi cô, hôn lên đó.
Trái tim vốn đã lạnh lẽo của Vệ Lam nay càng thêm giá băng.
Vệ Lam gần như đã quen thuộc với mỗi ngóc ngách của căn biệt thự này, còn căn phòng ngủ cô bị thất thân kia, đã xuất hiện vô số lần trong
những cơn cá mộng của cô suốt mấy năm nay. Lòng không khỏi buồn bực, khi sắp xếp hành lý, cô gần như chết lặng như một con rối gỗ.
Nhìn Vệ Lam sắp xếp quần áo đồ dùng của mình vào hộc tủ, cuối cùng
tâm trạng của Đoàn Chi Dực cũng vui vẻ hơn. Anh đứng ngoài cửa, lẳng
lặng nhìn bóng dáng cô thật lâu, đến khi không nhịn được nữa thì bước
vào, ôm chầm lấy cô từ phía sau.
“Làm gì vậy?” Vệ Lam hỏi xong, cũng cảm thấy không được tự nhiên. Dường như tần số xuất hiện của câu này hơi bị cao.
Đoàn Chi Dực làm như không nghe thấy, chỉ kề sát vào người cô, ôm cô thật chặt, rồi từ phía sau hôn lên vành tai cô.
Vệ Lam thu dọn đồ đạc xong nên người đầy mồ hôi, bị anh ôm như vậy
cảm thấy rất không thoải mái nên đẩy anh ra, nói với giọng ghét bỏ: “Anh buông tôi ra, tôi phải đi tắm.”
Không ngờ lần này Đoàn Chi Dực lại nghe lời, buông tay ra, ánh mắt
vẫn cứ dán vào cô, nhìn cô lấy quần áo và vật dụng tắm rửa ra, chạy vội
vào phòng tắm.
Khi Vệ Lam bước ra thì thấy Đoàn Chi Dực đang cầm quần áo đứng ở
ngoải cửa phòng tắm với vẻ mặt rất lạ, thấy cô vừa ra là lập tức nôn
nóng chui vào trong.
Vệ Lam bị hành động của anh làm ngạc nhiên, nhưng sau đó nghĩ tới điều gì nên mặt cô lại nóng lên.
Chuyện đến nước này, cô biết mình cũng không cần phải giãy giụa phản
kháng nữa, có những chuyện trước sau gì cũng không trốn tránh được, chi
bằng thuận theo anh. Cô từng suy nghĩ rất lâu, nói không chừng anh chỉ
không cam lòng mà thôi, biết đâu chỉ vài ngày sau anh sẽ cảm thấy tẻ
nhạt, k