
tức giận, kéo Vệ Lam đi rất nhanh, vội vã bấm thang máy.
Lúc thang máy mở cửa, vẻ mặt luôn bình tĩnh của Vệ Lam, bỗng khiếp
sợ. Không phải bởi vì không gian chật hẹp trong thang máy có hai người
đứng, mà bởi vì một trong hai người là Đoàn Chi Dực.
Mẹ Vệ Lam biết Đoàn Chi Dực, mặc dù đã trôi qua tám năm, lúc này cơn
tức giận đã xông lên đến não bà, cho nên không chú ý bên trong thang
máy, chỉ để ý đến cơn giận mình.
Tim Vệ Lam đập thình thịch, lẳng lặng lùi về phía sau một bước, quay đầu trừng mắt với Đoàn Chi Dực.
Bị trừng nhưng không đáp trả lại, trên mặt thậm chí còn hơi mỉm cười.
Đi ra khỏi thang máy, Đoàn Chi Dực vẫn theo sau một nhà ba người.
Tiếng bước chân của anh mặc dù đã bị tiếng ồn ào bên ngoài che lấp,
nhưng Vệ Lam vẫn có thể nghe rõ ràng.
Cô không biết anh muốn làm gì, nhưng cô biết điều gì anh cũng có thể làm được.
Suốt cả quãng đường mẹ Vệ Lam luôn mắng chữi Minh Quang, cho đến khi
đứng trước cửa khách sạn gọi xe, bà đang tức giận khó nén được mới nghĩ
đến con gái. Quay đầu nhìn Vệ Lam, lại thấy vẻ mặt của cô không bình
tĩnh như lúc nãy, bình tĩnh quá, hiển nhiên là đang cố chịu đựng gì đó,
làm cho bà có hơi lo lắng: “Lam Lam, con không sao chứ? Nếu con muốn
khóc thì con cứ khóc đi, có ba mẹ ở đây, con không cần sợ.”
Cô ngẩn ra, cô là sợ, nhưng không phải vì Minh Quang, mà là bởi vì cái tên âm u ở phía sau.
Cô lắc đầu, nở nụ cười an ủi: “Ba mẹ, con không sao, con không sao
thật mà.” Nói xong, lại sợ ba mẹ không tin, lại nói thêm một câu: “Thật
ra chuyện của Minh Quang, lúc trước con cũng biết đôi chút, chỉ là không ngờ đến….”
Ba Vệ Lam hừ một tiếng, vỗ vai cô: “Không nghĩ đến cái thằng Minh
Quang lại là loại người, thôi đi thôi đi, dù sao vẫn chưa kết hôn, nếu
như kết hôn rồi thì đúng là không kịp nữa rồi.”
Mẹ Vệ Lam cũng nhỏ tiếng hùa theo: “Cũng may chưa dính vào.” Nói
xong, bà lại nghĩ đến chuyện gì đó, nói: “Cũng không biết là chuyện gì
nhỉ? Cô gái lúc nãy rõ ràng cũng không tệ, sao lại gặp phải chuyện này.
Minh Quang là, cái thằng lúc trước….”
Ánh mắt Vệ Lam động đậy, biết bà muốn nói gì, vẻ mặt bỗng trở nên
cứng đờ. Bởi vì người bị bà nhắc đến bây giờ đang đứng ở phía sau bọn
họ. Cô lẳng lặng quay đầu lại, gương mặt lúc nãy còn hả hê, bây giờ đã
biến mất không còn, cả gương mặt giờ đen thui, giống như sắp nổi giông
bão. Vệ Lam sợ anh gây rối, nhép miệng nói lời cầu xin anh, anh lại quay đầu, đứng im tại chỗ, không hề bị ảnh hưởng.
Lúc này mẹ Vệ Lam cũng biết mình lỡ lời, nói hai tiếng phỉ phỉ:
“Những điều này có gì để nói. Minh Quang cho dù có xấu thế nào cũng chỉ
vì chưa chính chắn, so với cái thằng ngày trước bắt nạt con gái kia, còn tốt hơn nhiều.”
Những năm qua, chuyện của Vệ Lam và Đoàn Chi Dực, cả nhà họ Vệ gần
như giữ kín như bưng không hề nói đến, mẹ Vệ Lam trước giờ cũng không
nhắc đến.
Bây giờ bỗng nhiên than vãn như vậy, Vệ Lam không biết phải miêu tả tâm trạng của mình như thế nào đây.
Nếu như mẹ biết, người con trai mẹ nói đó, đã xuất hiện vài lần, còn
làm những chuyện quá đáng hơn lúc trước, thậm chí, bây giờ còn đứng ở
phía sau hai người, bà có ngất xỉu không ta!
Trong lúc mẹ Vệ Lam than thở, cô lẳng lặng quay đầu lại lần nữa,
không biết từ lúc nào, Đoàn Chi Dực đã biến mất không thấy. Chỉ để lại
một lối đi ở phía sau.
Có lẽ là bị mẹ Vệ Lam nói đến tức giận.
Vệ Lam mịt mờ nhìn bóng đêm dần buông xuống và đèn noen đủ màu sắc ở
phía sau, trong chớp mắt, đột nhiên có cảm giác không biết phải đến nơi
nào.
Dịch: Mon
Vệ Lam ở khách sạn với ba mẹ một đêm. Hôm sau, cô nói hết lời, liên
tục cam đoan mình không sao, hơn nữa sẽ nói chuyện với Minh Quang cho rõ ràng, chia tay trong hòa bình, tuyệt đối sẽ không lằng nhằng dây dưa
thì cuối cùng mới khuyên được hai vị phụ huynh đang hết sức lo lắng kia
về nhà.
Thật ra mẹ Vệ Lam rất tức giận, vốn định đi mắng Minh Quang một trận
để giúp con gái hả giận, nhưng nhìn Vệ Lam có vẻ như không có tổn thương gì lớn nên bà cũng nuốt cơn giận xuống, bỏ qua, cùng ba cô thu dọn hành lý rời khỏi Giang Thành trong nỗi căm phẫn sục sôi.
Vệ Lam thật sự cần phải nói chuyện với Minh Quang cho rõ ràng. Tuy
chia tay là chuyện không thể thay đổi nhưng hai năm nay, trong cuộc sống và công việc họ đều ở bên nhau, ngay cả tiền tài cũng không phân của
anh của em, ngẫm đến thì còn có cả đống việc cần làm, nhất thời làm cô
hết sức nhức đầu.
Cô cũng không biết nên đối diện với Minh Quang như thế nào. Một mặt
thì thấy hổ thẹn với anh, một mặt thì thất vọng về anh. Tiễn ba mẹ, trở
lại nhà chung của hai người, Vệ Lam phát hiện Minh Quang không hề về
nhà, cũng không đến phòng làm việc, gọi điện thoại cho anh thì đầu bên
kia cứ báo là tắt máy.
Cô không biết có phải Minh Quang đang né tránh hay không, cũng không
biết mình có nên nhẹ nhõm nhờ chuyện này hay không, có điều rõ ràng
những chuyện này đã không còn quan trọng nữa.
Cô bình tĩnh ở nhà đợi hai ngày nhưng Minh Quang vẫn không trở lại. Ngày thứ ba, có một vị khách không mời mà đến.
Trong cuộc đời của Vệ Lam, khách không mời mà đến khiến cô