XtGem Forum catalog
Không Thể Buông Tay

Không Thể Buông Tay

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323811

Bình chọn: 9.5.00/10/381 lượt.

hông hứng thú nữa.

Nghĩ như thế, lòng Vệ Lam cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Sau khi sấy tóc gần khô, cô yên tâm nằm trên giường.

Đoàn Chi Dực chỉ ở trong phòng tắm chưa đến 10 phút liền cầm khăn tắm vừa lau đầu vừa bước ra ngoài. Anh vò vò lau lau vài cái cho có lệ rồi tiện tay ném khăn lên trên sô pha, sau đó từ phía đuôi giường bò lên.

Tóc anh ngắn, sau khi lau xong tóc không còn nhỏ nước nữa nhưng vẫn

ướt mèm. Khi anh bò đến bên cạnh Vệ Lam thì cô bị nước lạnh làm cho rùng mình.

“Vệ Lam.” Anh nằm trên người cô, gọi tên cô một cái.

Vệ Lam vốn đang nhắm mắt giả vờ ngủ, thấy anh gọi thế thì biết là

không có cách nào giả vờ nữa nên đành phải từ từ mở mắt ra, nhìn anh và

trả lời: “Chuyện gì?”

Mặt của anh vẫn như thường ngày, không có biểu cảm gì, chỉ từ phía

trên nhìn vào mắt cô, nhưng trong đôi mắt đen như mực ấy, đường như có

những đám lửa đang bùng lên. Một lát sau, anh lại lên tiếng gọi tên cô.

Vệ Lam bị anh gọi mà chẳng biết đâu với đâu, rồi lại thấy rờn rợn trong người: “Anh muốn nói gì?”

Anh vẫn không lên tiếng, chỉ bất ngờ nhào tới hôn cô.

Hai người vừa tắm rửa xong, trên người đều mát mẻ dễ chịu nên không làm cho Vệ Lam cảm thấy không thoải mái.

Lần này anh không dừng lại quá lâu trên môi cô mà men theo cằm cô,

trượt xuống phía dưới. Khi đôi môi anh lướt qua chiếc cổ mịn màng của cô thì ở phía dưới, anh đã lột trần quần áo của cô.

Tay anh rất nóng, bao trùm lên ngực cô, như là một đám lửa. Khi anh

vừa dùng môi vừa dùng tay, cơ thể Vệ Lam đã không nén được cơn run rẩy

chạy từ ngoài vào trong.

Khi môi anh hôn lên ngực cô, tay anh đã chạy dọc theo eo cô xuống,

run run sờ soạng vào vùng cấm phía dưới, cảm nhận được nơi đó hơi ươn

ướt thì hơi thở cũng trở nên dồn dập. Anh dùng sức tách hai chân cô ra,

đặt mình vào giữa.

“Anh đợi chút đã!” Vệ Lam bỗng từ trong cơn đê mê bừng tỉnh, giãy giụa rồi lùi ra sau một chút.

Sắp tới nơi mà còn bị ngăn lại, mặt Đoàn Chi Dực đỏ lựng, rõ ràng là mất hứng.

Vệ Lam cũng đỏ mặt, làm như không nhìn thấy, chỉ đột nhiên lấy từ đầu giường ra một thứ gì đó đưa cho anh, nói nhỏ: “Dùng cái này đi, tôi

không muốn uống thuốc mãi. Lần trước uống thuốc mà khó chịu hết mấy

ngày.”

Lúc ấy, khi đi mua thuốc, ma sai quỷ khiến sao cô lại lấy một hộp

này. Vừa nãy khi Đoàn Chi Dực đi tắm, cô lục từ trong hành lý ra. Nhưng

đưa cho anh thế này, nó thật cô cũng thấy rất xấu hổ.

Ánh mắt Đoàn Chi Dực lóe lên chút nghi hoặc, nhưng khi nhận lấy thứ

kia thì lập tức biết nó là gì, vẻ mất hứng trên mặt càng thêm rõ ràng.

Có điều anh cũng không nói gì, chỉ sụ mặt mở cái túi, lấy cái thứ làm bằng cao su kia ra, nhìn tới nhìn lui, như là đang nghiên cứu cách

dùng, sắc mặt tuy không vui nhưng ánh mắt lại mang theo vẻ tò mò, cuối

cùng cũng thử trùm nó lên vật ấy của mình.

Vệ Lam không nhìn động tác của anh, nhưng cũng biết anh đang làm gì.

Khi anh lại đè lên người cô lần nữa, cô bỗng nhớ tới điều gì đó, hỏi một câu làm phá vỡ không khí: “Bao lâu đây?”

Đoàn Chi Dực dừng lại, nghi hoặc, từ trên nhìn xuống cô.

Vệ Lam hơi né đầu qua, trốn tránh ánh mắt của anh: “Ý tôi là quan hệ

của chúng ta phải duy trì trong bao lâu thì anh mới chịu buông tha cho

tôi? Tôi không thể cứ theo anh thế này mãi được. Tôi chỉ là một cô gái

bình thường, muốn sống một cuộc sống bình thường, ba mẹ tôi cũng mong

tôi kết hôn sinh con.” Nói xong, cô lại bổ sung một câu: “Nếu ba mẹ tôi

biết tôi và anh thế này, chắc chắn sẽ không đồng ý.”

Đoàn Chi Dực ngẩn ngơ một lát, rồi bất ngờ bừng bừng giận dữ. Anh bật người dậy, tức tối rút thứ kia ra, quăng mạnh xuống đất, không nói một

tiếng, xoay người đưa lưng về phía Vệ Lam, nằm xuống.

Vệ Lam bị hành động của anh làm giật mình. Cô nhìn áo mưa còn chưa

phát huy tác dụng đã bị ném dưới đất, rồ lại quay đầu nhìn cái gáy đang

cách mình nửa mét của anh, không khỏi oán thầm, có cần phải cáu kỉnh đến thế không? Chẳng qua cô chỉ hỏi một câu rất thực tế mà thôi.

Vệ Lam cũng hơi tức giận, cô xoay người qua, hơi dùng sức kéo lấy cái chăn đã bị anh chiếm hơn một nửa nhưng phát hiện anh túm rất chặt nên

cô đành thôi, mặc cho nửa người lộ ra ngoài. May mà vừa vào đầu thu,

không đến nỗi lạnh lắm.

Đương nhiên là không ngủ được. Vệ Lam nằm trên giường, gần như hơi

hoang mang, dường như lại trở về với năm đó, cũng trên chiếc giường lớn

như vậy, phía sau cũng là một tên tâm tình bất định.

Lúc ấy có tâm trạng thế nào, hình như cô cũng không nhớ rõ nữa. Đầu

tiên có lẽ là sợ hãi, nhưng sau đó dường như cũng quen dần, sau đó nữa

liền nảy sinh lòng thương hại với anh.

Cô nghĩ mãi nghĩ mãi, cũng từ từ tiến vào mộng đẹp.

Trong mộng, vẫn là chiếc giường này, cũng là Đoàn Chi Dực âm trầm kia.

“Á!”

Không biết qua bao lâu, Vệ Lam bị cơn đau trướng dưới thân làm bừng

tỉnh. Cô mở mắt ra, trong bóng tối lờ mờ, không dám tìn mà nhìn cái tên

đang nằm trên người mình.

Dịch: Mon

Vệ Lam không dám tin mà nhìn Đoàn Chi Dực đang nằm trên người mình.

Đây là lần thứ hai của cô, bị anh xâm

nhập một cách bất ngờ như vậy nên đau đến nỗi ứa cả nước mắt, cho nên cô đưa tay đ