
hiều cũng thấy mất mát.
Rời xa Minh Quang, cũng đồng nghĩa với
việc thất nghiệp. Vệ Lam tốt nghiệp trường danh tiếng, mặc dù chuyên
ngành bình thường nhưng cô cũng lấy thêm những chứng chỉ uy tín khác,
cũng đã có kinh nghiệm làm việc, trước khi vào Lam Quang cũng đã công
tác tại một công ty có tiếng, còn Lam Quang tuy nhỏ nhưng cũng được coi
như công ty. Lẽ ra với điều kiện của cô, xin việc đi làm lại sẽ không có vấn đề gì. Nhưng nộp hồ sơ vào mấy công ty ưng ý, đi phỏng vấn cũng trò chuyện với người ta rất vui vẻ, sau đó, ừ thì không có sau đó nữa.
Cũng chả gấp gáp gì, cô không thiếu tiền mà. Ở trong cái lồng vàng này, cô không thiếu gì hết. Số tiền trong tài khoản cũng đủ để cô sống nhàn nhã một thời gian.
Còn tâm trạng của Đoàn Chi Dực thì lúc
tốt lúc tệ, tối đến đi ngủ thì đương nhiên là vui vẻ. Tuy anh chỉ vừa
mới biết chuyện giường chiếu, nhưng khả năng tự lĩnh ngộ, tự học tập lại rất xuất sắc, không chỉ khiến mình trải nghiệm niềm sung sướng vô bờ mà còn khiến Vệ Lam vui thích dưới thân anh.
Nhưng trừ lúc lên giường hơi hài hoa, ở
những mặt khác, quan hệ giữa anh và Vệ Lam vẫn cứ như cũ. Anh rất hay
cáu kỉnh, nhất là với Vệ Lam, không chịu nổi một chút khó chịu từ cô.
Chỉ cần cô lạnh mặt hoặc là ứng đối qua loa với anh thì anh lại giống
như một con mèo bị giẫm vào đuôi, lại xù lông lên. Rõ ràng là hầu hết
thời gian Vệ Lam đều chả vui vẻ gì với anh.
Nhưng anh còn có thể mong đợi điều gì
đây? Cô đến với anh là do anh dùng những thủ đoạn bất chính để ép cô, cô cũng đã nói là cô không hề yêu anh, lẽ nào anh còn hy vọng cô yêu anh
ư, thật tức cười!
Công việc của Đoàn Chi Dực cũng rất bận
rộn. Năm ấy anh mang tài sản mà mẹ để lại cho anh rời khỏi nhà họ Đoàn,
tự lập công ty riêng.
Đối với người bình thường mà nói, tài
sản trong tay anh chính là một con số khổng lồ, cho dù không làm gì thì
cũng có thể sống sung túc suốt cả đời. Nhưng anh biết, một khi đã không
còn gia thế, thì anh không là gì cả. Giống như khi mẹ Vệ Lam gặp anh năm đó, trong mắt tỏ rõ vẻ khinh thường, hệt như đang nói anh chỉ là một kẻ bất tài, ỷ vào gia thế mà làm mưa làm gió.
Để chứng minh giá trị tồn tại của mình,
vì không muốn mãi là một người rỗng ruột bị xem thường, anh nhất định
phải làm gì đó. Lúc ấy ở nước ngoài, thấy tạp chí giải trí nhỏ mà mình
thích sắp bị pha sản, anh bèn mua nó. Có tiền thì cũng dễ làm việc, chưa tới 3 năm tạp chí ấy đã khởi tử hồi sinh, cũng có nhiều phóng viên có
tiếng. Dần dần, Azre của anh trở thành một tập đoàn truyền thông có quy
mô lớn. Nhưng có rất nhiều chuyện tiền không cách nào giải quyết được,
những vất vả gian nan trong ấy chỉ mình anh biết.
Thị trường trong nước càng phức tạp. Sau khi trở về, mấy năm nay Đoàn Chi Dực bận đến nỗi ngày ba bữa không điều độ.
Khi anh xem xong bản kế hoạch cơ bản của công ty thì đã là lúc phải dùng cơm trưa.
Dưới anh một tầng là nhà hàng, nhưng anh rất hiếm khi xuống dưới ấy. Thứ nhất là vì anh ghét không khí ồn ào
nhốn nháo trong ấy, thứ hai là đồ ăn ở đó cũng chỉ tàm tạm. Còn đi những nhà hàng ở bên ngoài thì anh lại ngại lãng phí thời gian, cho nên
thường thì đều sai trợ lý gọi đồ ăn.
Thật ra anh cũng không kén ăn lắm, thấy
món nào ăn được thì có thể ăn suốt cả tháng trời. Nhưng hôm nay khi trợ
lý mang cơm đã đặt vào, anh nhìn những thứ vừa ăn được vài ngày kia,
không biết sao lại cảm thấy hơi chán ngán, không muốn ăn. Anh bỏ toàn bộ vào thùng rác, sau đó xách áo khoác lên, chuẩn bị ra ngoài tìm cái ăn.
Khi anh đi ngang qua phòng làm việc ở
bên ngoài, có một nhân viên nam đang mở hộp cơm mang theo ra, chuẩn bị
thưởng thức. Mùi thơm nức mũi, mấy cô đồng nghiệp bên cạnh xúm lại, thấy hộp cơm có nhiều màu sắc kết hợp với nhau, cùng trứng chiên hình trái
tim thì la lên oai oái: “Cơm hộp tình yêu nha, bạn gái của anh đúng là
đáng yêu quá!”
Vừa hú lên xong, nhìn thấy ông chủ khó tính đang đứng đó thì họ ậm ừ chào một tiếng ‘Je’ rồi lập tức giải tán.
Anh bạn mang cơm hộp kia cảm thấy ăn cơm trước mặt ông chủ thì hơi xấu hổ nên chào một tiếng rồi cũng thu dọn.
Đoàn Chi Dực lạnh lùng gật đầu, vốn đang định đi bước ra ngoài thì bỗng nhiên lại quay người, trở về phòng làm việc của mình.
Anh mở máy tính lên, nhập bốn chữ ‘cơm
hộp tình yêu’ vào ô tìm kiếm hình ảnh, tìm một tấm mà mình ưng ý, dùng
điện thoại chụp lại rồi gửi cho Vệ Lam.
Lúc nhận được tin nhắn của Đoàn Chi Dực thì Vệ Lam vừa nấu cơm xong, đang từ trong bếp bước ra.
Nghe thấy tiếng chuông báo tin nhắn vang lên, cô mở ra xem, là một tin nhắn hình ảnh, trong đó là hình một hộp
cơm, kèm theo lời nhắn của Đoàn Chi Dực: tôi đói rồi, mang cơm tới cho
tôi, giống cái này.
Vệ Lam ngẩn người nhìn màn hình điện thoại, nửa ngày không có phản ứng gì.
Khi hiểu ra anh muốn gì thì cô cảm thấy
ngơ ngác, không hiểu ra làm sao. Nhưng cô hiện là kẻ thất nghiệp nhàn
nhã nên cũng không bài xích yêu cầu này lắm, chẳng phải là đưa cơm sao.
Cô từ tốn ăn cơm của mình xong, trút hết mấy thứ còn lại vào trong hộp, rồi cắt mấy miếng chân giò hun khói bỏ thêm vào.
Vệ Lam cố ý làm t