Ring ring
Không Thể Buông Tay

Không Thể Buông Tay

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323972

Bình chọn: 10.00/10/397 lượt.

ây, không trả lời câu hỏi của mẹ Vệ Lam,

chỉ vội vàng nói: “Tiểu Huệ, em không thể nói năng bừa bãi.”

Vu Tiểu Huệ liếc anh một cái, lấy một từ giấy từ trong túi ra, không

đưa cho anh coi, mà đặt trên bàn để cho ba mẹ MInh Quang có thể thấy rõ

địa chỉ: “Trên tờ giấy siêu âm ghi rất rõ, mang thai được mười tuần,

mười tuần trước, chúng con vừa hay nối lại tình xưa một đêm, con có thể

nói năng bừa bãi sao?”

Bây giờ, không chỉ là Minh Quang, mà vẻ mặt của ba mẹ Minh Quang cũng cứng nhắc.

Một cái phòng nhỏ bé, toàn là mùi vị của mưa đá.

Mẹ Vệ Lam vỗ bàn đứng dậy đầu tiên, mặt xanh nhợt nói với Minh Quang: “MInh Quang, dì hỏi lại lần nữa, rốt cuộc xảy ra chuyện gì hả?”

“……….” Một người thẳng thắn vô tư như Minh Quang giờ lại im lặng, anh nhìn Vệ Lam.

Đây là ánh mắt cầu xin, nhưng lại bị Vệ Lam coi nhẹ.

Vu Tiểu Huệ đạt được mục đích của mình, tiếp tục quăng thêm một quả

bom: “Minh Quang à, năm đó khi hai chúng ta bên nhau, nói tính tình

không hợp muốn chia tay, rõ ràng là anh đứng núi này trông núi nọ, nhưng em vẫn lập tức bằng lòng. Nhưng lần này không giống vậy được, em có con rồi, cho dù anh không bằng lòng, nhưng xin anh hãy làm tốt trách nhiệm

của một người đàn ông.”

Minh Quang vẫn im lặng, gần như muốn tìm một cái lỗ chui xuống. Anh

và Vệ Lam ở bên nhau bao lâu, thì chia tay với Vu Tiểu Huệ bấy lâu. Vào

một khoảng thời gian ngắn lúc trước anh đi đến quán bar, tình cờ gặp

được lại người tình cũ của mình, rượu vào gây chuyện, củi khô bốc lửa,

hai người đúng thật đã xảy ra quan hệ. Nhưng lúc đó mặc dù uống rượu,

nhưng anh vẫn không quên mang đồ bảo hộ. Nhưng mà lúc làm, ai cũng không quan tâm, ngay cả Vu Tiểu Huệ cũng tự mình rời giường rốt sớm, rồi mất

tích mấy tháng trời.

Anh nghĩ thế nào cũng không thỏa đáng, một lúc chơi bời, sẽ để lại tai họa ngầm không thể biết trước như thế này.

Lúc này cuối cùng mẹ của Minh Quang mới đứng dậy lên tiếng: “Minh Quang, con lú lẫn đến vậy sao?”

Minh Quang ấp úng, đột nhiên quay qua Vu Tiểu Huệ, hỏi từng chữ từng câu: “Tại sao cô phải làm như vậy?”

Anh không phải thằnng ngu, tất nhiên biết được sự xuất hiện của Vu Tiểu Huệ, còn ngay lúc này, nhất định có nguyên nhân.

Vệ Lam đương nhiên biết rõ cô ấy tại sao lại làm như vậy? Có Đoàn Chi Dực đứng phía sau giở trò, còn cần phải hỏi tại sao ư?

Vu Tiểu Huệ nhìn Minh Quang, rồi lại nhìn Vệ Lam, nói bâng quơ: “Mang thai rồi, tất nhiên phải tìm đến ba đứa bé trong bụng chứ.”

Ba mẹ Vệ Lam, nhất là mẹ Vệ Lam, bởi vì xảy ra chuyện đột ngội này,

tâm trang vốn đang vui vẻ, bây giờ lại xuống thấp thảm hại. Bà có nằm mơ cũng không ngờ, vốn tưởng rằng con gái đã có chỗ ký gởi cả đời, thế vậy mà lại có một người phụ nữ mang thai tìm đến.

Mặc dù mặt Minh Quang tái mét, nhưng cả người vẫn còn giữ bình tĩnh,

anh nói với ba mẹ Vệ Lam đang nổi giận đùng đùng: “Chú và dì về nghĩ

ngơi trước đi ạ, chuyện này ngày mai con sẽ đến giải thích với chú và

dì.”

Mẹ Vệ Lam đứng dậy thật nhanh, kéo tay Vệ Lam, hừ một tiếng: “Anh

không cần giải thích, người mù cũng nhìn ra chuyện này là thế nào. Tôi

còn tưởng rằng con người anh đáng tin, cũng may con gái tôi vẫn chưa gả

cho anh.” Nói xong, quay đầu nhìn Vệ Lam vẫn còn im lặng rối bời nói:

“Lam Lam, con đừng buồn, chúng ta đi thôi, đàn ông trên đời này rất

nhiều, ba mẹ lại tìm người khác cho con.”

“Lam Lam………” Minh Quang nắm lấy cánh tay còn lại của Vệ Lam, nhìn cô với ánh mắt cầu xin.

Vẻ mặt Vệ Lam bình tĩnh đến nỗi không ai ngờ đến, nếu đổi là người

khác, thì đã suy sụp từ lâu. Nhưng cô đã đoán ra từ trước, cô cũng biết

rõ, đây không phải là lỗi của Minh Quang – Mặc dù anh có lỗi thật.

Có lẽ đây là ý trời, định mệnh đã an bài hai người họ không thể ở bên nhau.

Vệ Lam thở dài, giãy cánh tay bị Minh Quang nắm ra: “Minh Quang, cứ

như vậy đi! Mẹ em nói đúng, cũng may chúng ta vẫn chưa kết hôn.”

Trong mắt Minh Quang có chút không thể tin được: “Em muốn chia tay vậy sao?”

“Nếu không thì sao đây?”

“Lam Lam à….”

Minh Quang còn muốn nói gì đó, ba Minh Quang nãy giờ vẫn chưa mở lời, đột nhiên đứng dậy đi đến, kéo người con trai lại, cho một bạt tai lên

gương mặt tái mét của anh: “Tại sao chúng ta lại sinh ra thằng con trai

khốn khiếp thế này chứ, mày làm sao xứng với Vệ Lam hả?”

Vệ Lam nhìn thấy ba Minh Quang còn muốn đánh nữa, cuối cùng cô nhịn

không được, vội vàng giữ tay ông lại: “Chú à, chú đừng giận nữa. Xảy ra

chuyện thế này, cũng không ai muốn hết. Chỉ trách con và Minh Quang

không có duyên thôi.”

Ba Minh Quang thở hì hụt nhìn con trai, rồi hừ một tiếng, bỏ tay

xuống nhìn Vu Tiểu Huệ đang đứng bên cạnh xem kịch vui, nói với Minh

Quang với lời lẽ đanh thép: “Là đàn ông, đã làm sai, phải chịu trách

nhiệm.”

“Lam Lam, chúng ta đi thôi.” Mẹ Vệ Lam hừ một tiếng, kéo con gái đi ra ngoài.

Một nhà ba người đi ra, Vệ Lam quay lại nhìn cánh cửa phía sau mình

từ từ đóng lại, cô biết, một khi rời khỏi đây, có lẽ chính là chia tay

với Minh Quang. Mặc dù đã biết rõ kết quả, nhưng ở bên nhau ba năm, vẫn

cảm thấy có chút trống rỗng và mất mác.

Trong lúc mẹ Vệ Lam