
ẩy anh ra theo bản năng. Đoàn Chi Dực như giận dỗi, đè hết cả
người lên mình cô, ra vào vừa sâu vừa mạnh, hơi thở nóng rực cùng tiếng
thở dốc cùng phun lên mặt cô, khiến cô như muốn vỡ ra.
Vệ Lam đau đến nỗi rên lên vài tiếng.
Cuối cùng, không nhịn được nữa, cô vừa cào vừa cấu vào ngực anh: “Đoàn
Chi Dực, anh nhẹ một chút, nhẹ chút!”
Có lẽ là bị cô cào cấu hơi đau nên Đoàn
Chi Dực bèn dừng lại, anh đưa tay mở đèn ngủ trên đầu giường, ánh sáng
nhu hòa lập tức chiếu lên mặt Vệ Lam, làm hiện lên gương mặt tái nhợt
của cô.
Đoàn Chi Dực nheo mắt lại, mặt thì đỏ, từ trên nhìn xuống cô rất chăm chú. Ngay sau đó, anh lại cúi đầu xuống hôn cô.
Thật ra Vệ Lam chỉ đau một lát, chủ yếu
là bị làm bất ngờ khi còn đang ngủ nên giật mình, cả người đều cứng đờ.
Bây giờ toàn toàn tỉnh táo lại, cảm nhận một cách rõ ràng vật thể xa lạ
đang dừng trong cơ thể mình, vì anh không động đậy nên cảm giác ấy rõ
mồn một. Cô vừa thẹn vừa giận, căng thẳng đến nỗi cơ thể rụt chặt lại.
Miệng cô bị anh phong kín nên chỉ có thể kêu ú ớ.
Đoàn Chi Dực vốn đang cố kìm nén, nay bị cô kẹp như vậy thì không nhịn được nữa. Anh nghiến răng, rời khỏi mặt
cô, từ từ động đậy vài cái, thấy Vệ Lam cũng không bài xích lắm thì mới
bắt đầu động mạnh.
Vệ Lam thở hổn hển vài cái, ngước mắt
nhìn cái người đang ở phía trên mình. Bởi vì ngược sáng, lại đang chuyển động nên vẻ mặt căng cứng của anh có vẻ hết sức hung dữ. Ngực và cổ anh loáng thoáng có dấu vết bị cô cào cấu. Hai mắt anh nhìn chằm chằm vào
Vệ Lam, như là muốn nuốt chửng lấy cô.
Vệ Lam thấy vậy nên kinh hoàng, vội vàng nhắm mắt lại, nghiêng đầu qua không nhìn anh nữa.
Vẫn đau như cũ, nhưng theo đó một cảm
giác xa lạ cũng sinh ra, hơn nữa ngày càng mạnh mẽ theo động tác của
anh. Tim Vệ Lam đập thật mạnh, đầu óc dần trống rỗng, cuối cùng không
cách nào kìm nén nữa nên rên rỉ khe khẽ.
Nhưng cảm giác mãnh liệt ấy qua đi, Đoàn Chi Dực vẫn chưa chịu dừng lại, thậm chí còn làm kịch liệt hơn. Sắc mặt của Vệ Lam đã dần tốt hơn, cảm nhận được cơ thể đè trên người mình ngày càng căng cứng, như là sắp co rút vậy. Cô lờ mờ hiểu được điều này là
gì nên vội vàng dùng sức đẩy anh ra: “Đi ra, đi ra, anh không có mang
thứ đó.”
Đoàn Chi Dực thở hồng hộc, rút nó ra, người run lên, kêu hừ một tiếng rồi bắn cả lên đùi cô, sau đó nằm bẹp trên người Vệ Lam.
Vệ Lam xấu hổ chết đi được, dùng sức đẩy anh ra, bò dậy định đi rửa ráy. Nhưng còn chưa kịp ngồi vững thì đã bị
một cơ thể nóng rực quấn lấy từ phía sau.
Cuộc chiến này diễn ra cho đến khi mờ
sáng. Có điều dưới sự yêu cầu quá mạnh mẽ của Vệ Lam, cuối cùng Đoàn Chi Dực cũng chịu dùng áo mưa trước nay mình chưa dùng, mặc dù anh không
thích lắm.
Sống chung với Đoàn Chi Dực cũng không
hề gian nan như Vệ Lam đã nghĩ. Anh vẫn không thích nói chuyện, mở miệng ra là hung dữ, vui buồn bất chợt, hơn nữa rất hay cáu kỉnh. Nhưng những điều này cô đã được lĩnh giáo vào 8 năm trước, bây giờ cô cũng đã
trưởng thành, có thể dùng tâm thái bình thường để đối mặt với chúng.
Đương nhiên cô cũng chưa bao giờ vui cười với anh, chẳng qua là ứng đối
cho có lệ mà thôi.
Lúc họ thân mật nhất, cũng chỉ có ở trên giường. Có lẽ đây là điều duy nhất khác với 8 năm trước. Kẻ thường ngày âm trầm ít nói như anh, lên giường rồi thì cũng háo sắc chết được.
Đoàn Chi Dực có một sở thích kỳ quái là nửa đêm thức giấc thì thường hăng hái đánh lén cô.
Vệ Lam rất sợ anh như vậy. Anh không
thích làm biện pháp phòng tránh, trước giờ chưa từng tự mua nó mà đều do Vệ Lam đi mua đồ rồi mặt dày mua nó luôn. Mỗi lần bắt anh dùng anh đều
sụ mặt lại. nhưng bất luận thế nào thì Vệ Lam cũng tuyệt đối không thỏa
hiệp, mỗi lần trước khi lâm trận, cô đều yêu cầu rất kiên quyết.
Nhưng nửa đêm bị đánh lén, vì đầu óc mơ màng thiếu cảnh giác nên có mấy lần suýt bị anh bắn vào trong.
Hoang mang lo lắng suốt cả tháng, Vệ Lam sợ là có chuyện gì nên đến hiệu thuốc mua thuốc phòng bị, nhưng còn
chưa kịp dùng thì đã bị anh hằm hằm vứt đi.
Vì chuyện này, hai người dỗi nhau suốt
hai ngày, ai cũng không chịu lên tiếng nói với người kia một câu. Mãi
đến tối ngày thứ ba, khi Đoàn Chi Dực leo lên giường ôm Vệ Lam và chủ
động lấy một hộp áo mưa ra thì chuyện này mới được giải quyết xong.
Ngày tháng cứ dần trôi qua, Vệ Lam lại
bắt đầu thấy quen với nó như là 8 năm trước. Chì có điều tuổi xuân dần
qua, bây giờ cô đã không còn là một cô bé vô tư không lo nghĩ gì, cho
nên thỉnh thoảng lại nảy ra chút lo sợ, bởi vì cô không biết những ngày
tháng thế này bao giờ mới kết thúc.
Tương lai của cô, chung quy cũng không thể thế này mãi được.
Từ sau hôm ấy, Minh Quang vẫn không hề
liên lạc với Vệ Lam, gọi điện thoại thì anh cứ tắt máy. Vệ Lam hỏi hai
trợ lý ở phòng làm việc của Minh Quang nhưng họ nói với cô rằng Minh
Quang cho họ nghỉ dài hạn.
Tài khoản của cô lại được chuyển vào một số tiền kha khá, Vệ Lam đoán rằng đây là phí chia tay mà Minh Quang cho cô. Tình cảm trong ba năm, cuối cùng cũng chỉ là một con số lạnh như
băng, ngay cả một câu từ biệt chính thức cũng không có, lòng cô ít n