XtGem Forum catalog
Không Muốn Cưới Trạch Nữ

Không Muốn Cưới Trạch Nữ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323682

Bình chọn: 7.5.00/10/368 lượt.

ư vậy, cô khóa xe đạp lại, chậm rãi đi về phía phòng khám của anh.

"Cũng tạm, hôm nay khá rảnh rỗi. Em thì sao? Bản thảo thế nào rồi?"

"Cũng khá tốt." Kẹt bản thảo đã như tảng đá lớn nặng nề chất đầy trong ngực

cô, anh vừa hỏi đến lại thêm một hòn đá. Cô không muốn nói đến bản thảo: "Có muốn cùng nhau ăn tối không? Em có thể nghỉ một chút."

"Ặc, anh rất muốn ăn tối với em, nhưng anh đang bận, có một con chó bị thương, mới vừa đưa tới phòng khám, anh phải mổ cho nó."

"Rất nghiêm trọng sao?" Cô bước không ngừng, phòng khám thú y xa xa đã hiện trong tầm mắt.

"Gãy chân sau, chủ của nó là một cặp vợ chồng, sau khi đưa nó đến, người vợ vẫn lo lắng khóc mãi."

"Ừ, khó tránh khỏi, chó yêu bị thương, đã rất khổ sở --" đèn xanh rồi, cô

băng qua đường, đi đến bên ngoài phòng khám thú y, ngăn cách bởi cánh

cửa thủy tinh trong suốt, nhìn thấy Quản Trình Hoằng đang chơi game trên máy tính, trong phóng khám không còn ai khác.

Đâu có con chó nào bị thương? Đâu có cặp vợ chồng nào khóc? Ngay cả bản thân anh cũng không có.

Trong đầu cô nháy mắt trống rỗng, hiện lên hình ảnh tương tự của nhiều năm

trước -- ngày đó, cô bỗng nhiên nảy lòng tham muốn đến phòng nghiên cứu

của bạn trai, trên đường đi gọi điện thoại cho anh, anh nói anh đang ở

phòng nghiên cứu, cô đến nhưng không thấy bóng dáng của anh, tra hỏi,

mới biết bạn trai thật ra đã qua lại với học muội sau lưng cô từ lâu

rồi. . . . . .

"Đúng vậy, khóc đến mức thật thê thảm, chồng cô ấy cũng khóc."

Anh cũng lừa gạt cô. . . . . . Trạm Tâm Luân thấy lạnh cả người, ngực cô

đau nhói, giọng nói lại vô cùng bình tĩnh: "Bọn họ vẫn đang khóc?" Nên

vạch trần anh không? Anh sẽ phản ứng như thế nào?

"Đúng vậy, anh

kêu em trai an ủi bọn họ, để anh chuyên tâm phẫu thuật cho nó, không

nghiêm trọng như vậy, gãy xương cũng không phải là bệnh không thể chữa

được." Giọng điệu của anh bất đắc dĩ, giống như thật sự có một con chó

bị thương chờ anh chữa trị, thái độ cứ như bạn trai cũ của cô lừa dối cô khi đó cũng bình tĩnh như vậy, cô nghe vậy trái tim băng giá, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cô thật sự tin anh.

"Bác sĩ Quản . . . . . Phòng khám của anh có chi nhánh khác sao?"

Anh cười: "Đâu có chứ? Phòng khám của anh không có lớn như vậy."

"Cho nên anh đang ở phòng khám mà mỗi lần em đều mang Cẩu Kỷ đến khám, vấn

đề là, bây giờ em đang ở bên ngoài phòng khám, em không nhìn thấy anh."

Một hồi lúng túng trầm mặc, cô gần như có thể nghe thấy anh đang chảy mồ

hôi lạnh. Cô nắm chặt điện thoại, khẽ run rẩy, sao anh không giải thích? Chẳng lẽ có bí mật gì không thể nói cho cô biết sao?

"Thật ra anh. . . . . . anh đến khám bệnh tại nhà, không ở phòng khám."

Vậy thì phải kêu chó sủa thử hai tiếng, hay là gọi cặp vợ chồng đang khóc

lóc kia tới nghe điện thoại. Cô không biết tại sao lại nhịn được hai câu này."Thế không phải bọn họ mang chó tới bệnh viện khám?"

"Ặc, bọn họ không có phương tiện đi lại."

"Tại sao ngay từ đầu anh không nói là anh đang ở bên ngoài?"

"Bởi vì. . . . . . Tình trạng vết thương của chú chó này rất nghiêm trọng,

anh rất gấp, nhất thời nói nhầm. Tâm Luân, bây giờ anh không thể nói

nhiều với em, em vào phòng khám đợi anh, anh sẽ nhanh chóng trở về,

chúng ta lại đi ăn tối. . . . . ."

"Không cần đâu, em còn phải về nhà viết bản thảo, em trai vẫn đang đợi em mua bữa tối về." Không đợi anh trả lời, cô cúp máy.

Lời giải thích của anh nghe qua rất hợp lý, có lẽ thật sự có cặp vợ chồng

kia, vì chó yêu mà mời anh đến nhà khám cho nó, nhưng cũng có thể, những thứ này đều là lời nói dối bịa đặt của anh, có lẽ, chú chó nôn mửa vào

rạng sáng hôm kia, cũng là do anh bịa đặt. Cô từng bị người ta dùng

chiêu này lừa gạt, lại mắc lừa lần nữa, nhất định là do cô quá ngu,

không biết ghi nhớ rút ra bài học kinh nghiệm. . . . . .

Nhưng

mà, cô đã ở cùng anh, ánh mắt của anh thẳng thắn chính trực, không giống loại người sẽ đùa giỡn bày mưu tính kế để gạt người, có lẽ anh chỉ là

có việc gì đó khó nói. . . . . . Rốt cuộc có chuyện gì không thể nói với cô? Gió đêm oi bức, nhưng cô lại cảm thấy lòng bàn tay lạnh lẽo, gió

thổi khiến cô có chút buồn nôn, lúc này điện thoại vang lên.



tưởng là anh, nhưng lại là biên tập. Cảm giác nặng nề trong ngực tăng

thêm mấy phần, làm sao có thời giờ mà đi phiền não về mấy thứ này? Ưu

tiên công việc, không giao được bản thảo, cô và biên tập sẽ gặp rất

nhiều phiền toái. . . . . .

Cô chịu đựng cảm giác buồn nôn không thoải mái, quay đầu đi về phía tiệm mì dắt xe đạp.

Bị cúp điện thoại, phản ứng đầu tiên của Quản Mục Đông là gọi lại, nhưng

anh có thể giải thích khác sao? Anh có thể nói thật với cô anh đang làm

gì sao? Anh lợi dụng thời gian ăn tối, chạy đến cửa hàng cửa hàng điện

máy muốn mua đầu video, liên tục chạy đến ba cửa hàng cũng không mua

được, đến chỗ thứ tư, ông chủ nói phải vào kho hàng tìm, sau đó cô gọi

điện thoại đến, anh muốn tạo sự ngạc nhiên vui mừng cho cô, sao có thể

nói anh đến mua đầu video? Anh bịa ra lý do nghĩ sẽ lừa được cô, đâu

biết cô lại đến phòng khám của anh, bất ngờ bị vạch trần