
au với bạn trai à?" Nhìn sắc mặt của bạn thân cũng
đoán được, Nguyên Khả Vân lắc lắc đầu."Anh ta muốn hẹn cậu cũng không có gì đáng chê trách, nhưng với cá tính của cậu, bản thảo chưa viết xong,
cậu không thể yên tâm, sẽ không muốn làm chuyện khác, anh ta không biết
sao?"
"Tớ cứ nói với anh ấy suốt tớ phải viết bản thảo, cũng nói
với anh ấy tớ sợ ồn ào, cần tập trung tinh thần, anh ấy hình như không
thể hiểu. Hơn nữa, lần này không hoàn toàn là vì bản thảo viết chưa
xong. . . . . ."
"Không phải vậy thì là cái gì?"
"Phần phải sửa lại đã viết xong, biên tập rất hài lòng, nhưng chính tớ lại không hài lòng."
"Cái gì? Biên tập nói được là được rồi, cậu tự tìm phiền toái làm gì? Chẳng
lẽ cậu còn muốn viết lại một lần nữa? Công việc chính là như vậy, cái
tốt nhất không nhất định là cái thích hợp nhất, biên tập có sự chuyên
nghiệp của họ, ánh mắt của cô ấy nhất định rất chuẩn, cô ấy không bảo
cậu sửa lại thì tất cả OK rồi."
"Vấn đề là tớ cảm thấy không vừa
ý, liền không thể thuyết phục mình viết tiếp. Tớ vẫn thích bản cũ hơn,
bây giờ viết như vậy, đoạn dẫn ở đầu truyện đều dùng không tới, nhưng tớ cảm thấy mấy cái đoạn dẫn kia sẽ làm tăng cái hay dụng ý của cả quyển
sách, hơn nữa cứ như vậy mà viết tiếp, toàn bộ câu chuyện cũng không
phải là cảm giác mà tớ muốn. . . . . ."
Thấy vẻ mặt mù tịt của
bạn thân, Trạm Tâm Luân thức thời tạm dừng đề tài: "Tóm lại, bây giờ tớ
không phải ở trong tình trạng 'kẹt bản thảo'." Vấn đề này chỉ có thể dựa vào chính mình, ngay cả bạn thân cùng nhau lớn lên cũng không thể giúp
cô giải quyết, Quản Mục Đông làm sao sẽ hiểu? Cô không trách anh, chỉ
muốn mau chóng giải quyết vấn đề, chỉ cần anh cho cô thêm một chút thời
gian và không gian, vừa rồi giọng điệu của cô không tốt lắm, tối nay gọi lại giải thích với anh. . . . . .
"Thả lỏng một chút, có đôi khi cậu quá cầu toàn. Lần sau Quản tiên sinh lại tìm cậu, cậu liền chọn một bộ phim mà cậu định xem, hoặc nhà hàng nào mà cậu muốn đi, kéo anh ta
đi hẹn hò, như vậy cậu được thư giãn, anh ta cũng vui vẻ, tất cả đều vui vẻ, không phải rất tốt sao?"
"Tớ bây giờ làm cái gì cũng không hứng thú, chỉ muốn nhanh chóng viết xong bản thảo."
Nguyên Khả Vân lắc đầu."Như vậy không được, anh ta là bạn trai của cậu, hai
người phải dành thời gian ở chung với nhau, không như vậy thì có cái gì
khác với cuộc sống độc thân?"
"Cho nên tớ mới không muốn yêu
đương hoặc là kết hôn, một mình một cõi tự do biết bao." Một mình, thì
khỏi phải bận tâm về chuyện tình cảm, công việc không thuận lợi đã đủ
phiền lòng rồi, còn cãi nhau với anh, tinh thần càng sa sút.
"Nhưng anh ta giữa đêm hôm khuya khoắt dẫn cậu đi ăn bánh nướng rất ngon, không phải cậu rất vui vẻ ư?"
"Bánh nướng một người ăn cũng rất ngon." Đúng là rất vui vẻ, nhưng cô mạnh miệng, không chịu thừa nhận.
"Đại tác giả à, cậu tinh thông mọi câu chữ như vậy, hẳn là biết trọng điểm
mà tớ hỏi không phải là mấy người ăn mới đúng." Nguyên Khả Vân cười hì
hì, ôm vai bạn thân. "Kì thực cậu còn để ý đến việc anh ta ngày đó đã
lừa cậu nói đang ở phòng khám, nhưng lại đang ở chỗ khác, đúng không?
Vậy thì trực tiếp hỏi anh ta đi, bảo anh ta nói thật với cậu."
Trạm Tâm Luân lắc đầu: "Nếu anh ấy muốn nói thì khi đó đã nói rồi, bây giờ hỏi lại cũng không có ý nghĩa."
"Sao lại không có ý nghĩa? Ít nhất hỏi cho rõ, để cậu yên tâm."
"Nếu anh ấy có ý định muốn gạt tớ, thì sẽ có cách làm cho lời nói dối đó trở nên chân thật, để tớ tin tưởng. Bằng không ngay từ đầu tớ đã tin anh
ấy, không hề nghi ngờ. Cho dù tớ lựa chọn nghi ngờ hay tin tưởng, cũng
muốn tiếp tục mối quan hệ này, cũng phải tin tưởng anh ấy, không bằng
đừng suy nghĩ nhiều, cho nên, tớ quyết định phải tin tưởng anh ấy."
Như vậy thì hơi thiên vị, nhưng cô bình tĩnh ngẫm lại, đem những kinh
nghiệm không vui vẻ trong quá khứ áp dụng cho hiện tại, vì vậy nghi ngờ
anh, cũng là tự mình chuốc lấy phiền não. Trong khoảng thời gian từ
trước tới nay, anh đối với cô luôn luôn chân thành, có thể là có chuyện
gì khó xử không tiện nói cho cô biết, chờ anh chuẩn bị tâm lý xong, chờ
tình cảm của bọn họ ổn định hơn, có lẽ, anh sẽ nói thật với cô.
Nhưng mà, trong lòng cô không phải không có vướng mắc, cho nên không muốn gặp mặt, ít nhiều cũng có chút tâm lý trốn tránh . . . . . .
"『 Quyết định 』phải tin tưởng anh ta, như vậy không đúng, phải là biết rõ chân tướng, tin tưởng mới có ý nghĩa."
Trạm Tâm Luân vẫn lắc đầu, không muốn nói đến đề tài này nữa: "Thôi. Tớ phải về nhà, cậu thì sao? Không quay lại phòng thí nghiệm sao?"
"Tớ
hẹn người ta đi ăn tối, đợi một chút sẽ đi qua đó." Nguyên Khả Vân khẽ
nhếch miệng, cười như không cười."Anh ta mỗi ngày đều mời tớ đi ăn tối,
cứ đồng ý với anh ta một lần đi, tránh cho anh ta cuối tháng nhận được
hóa đơn tiền điện thoại lại khóc lóc."
"Ai vậy?" Không nghe nói gần đây bạn thân có đối tượng."Chẳng lẽ là vị xem mắt lần trước?"
"Ừm, là anh ta. Anh ta rất có thành ý, tớ thì rất hân hạnh được đón tiếp ăn với anh ta một bữa, dù sao cũng phải ăn tối."
"Không phải là cậu đã bị thành ý c