Disneyland 1972 Love the old s
Không Kịp Nói Yêu Em

Không Kịp Nói Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323860

Bình chọn: 7.5.00/10/386 lượt.

gờ cô không hề khóc, ánh mắt tuy hốt hoảng, một lúc sau

liền dần dần trấn tĩnh lại, hỏi: “Bác Hứa biết rồi ạ?”. Doãn phu nhân

nói: “Bức điện báo này chính là bà ấy bảo bà Hà đưa đến, nghe bà Hà nói, Hứa phu nhân đã rất hoảng loạn, chỉ biết khóc thôi”.

Hứa Kiến Chương tuy có hai người em

trai, nhưng tuổi đều còn nhỏ, việc lớn trong nhà đều do anh quyết định,

sự việc này xảy ra Hứa gia mất đi trụ cột, đương nhiên rối như tơ vò.

Tĩnh Uyển “ồ” nhẹ một tiếng, hỏi: “Cha con nói thế nào ạ?”. Doãn phu

nhân nói: “Cha con vừa mới nghe tin, liền đi gặp tổng tham mưu trưởng

Vương, mong là có thể nghĩ được cách nào đó”.

Vị tổng tham mưu trưởng Vương mà Doãn Sở Phàn đi gặp vốn là người của Thừa quân, hiện tại là tổng tham mưu

trưởng tài vụ ở nội các, nghe ý của Doãn Sở Phàn, không nói gì, liên tục lắc đầu nói: “Nếu là việc khác đều dễ nói, nhưng sự việc hiện tại, dù

anh ta là ai, chỉ sợ trước mặt Cậu Sáu cũng không nói được. Ông ít nhiều đã từng nghe nói tính khí người đó, đã nói một là một, hai là hai, năm

đó lúc đại soái còn sống, cũng chỉ có đại soái có cách với cậu ta, bây

giờ cậu ta đang chấn chỉnh việc cấm vận, chỉ sợ đang giết để răn đe,

trước mắt không thể đi vuốt râu hùm được, tôi khuyên ông về trước, đợi

qua đợt này sự việc bình ổn lại, hãy nghĩ cách”.

Doãn Sở Phàn nghe đến đây, quả thật

không có cách cứu vãn, đành thất vọng đi về.Tĩnh Uyển thấy cha phân tích từng quan hệ tốt xấu, chỉ lặng lẽ không nói. Doãn Sở Phàn an ủi cô nói: “Tuy vận chuyển trái phép thuốc Tây là trọng tội quân sự, nhưng Hứa gia có giao hảo với rất nhiều người trong Thừa quân, tính mạng Kiến Chương

chắc không phải lo lắng, đến lúc đó tốn thêm chút tiền đút lót, của đi

thay người vậy”. Cô vẫn im lặng không nói, trong lòng lo lắng, cơm trưa

cũng không ăn liền về phòng mình.

Cô biết cha an ủi mình, ngồi trước

bàn trang điểm, mà tâm trạng cứ thấp thỏm bất an. Vừa hay trước bàn

trang điểm có đặt một tờ báo từ mấy ngày trước, trên báo đăng tin Mộ

Dung Phong dẹp yên chín tỉnh phía Bắc, trong bức ảnh chụp buổi duyệt

binh ở Bắc đại bản doanh, người đó cưỡi ngựa, dáng vẻ anh tuấn hiên

ngang, đúng là một anh hùng trác việt phi phàm giữa vạn quân. Người này

trẻ như vậy, đã tay nắm nửa giang sơn, không ngờ là nhân vật lợi hại hơn cả cha anh ta, cách làm việc của anh ta quả có cứng rắn hơn người. Mộ

Dung Phong đã hạ quyết tâm phải chính đốn cấm vận, khó mà không giết để

răn đe, Kiến Chương va phải họng súng của anh ta, chỉ e là lành ít dữ

nhiều.

Cô sững sờ nhìn tờ báo đó, bỗng nhìn

thấy lời dẫn của một cụ già trong nội các, nói là “Mộ Dung Bái Lâm thiếu niên anh hùng”, trong lòng bất ngờ, chỉ cảm thấy hai từ “Bái Lâm” đó vô cùng quen thuộc, giống như mình đã thấy ở đâu, nhưng không nhớ ra. Cô

ngồi ở đó cố gắng suy nghĩ, bỗng nhiên một tia sáng lóe lên, cô kéo ngăn bàn ra, lật tìm xung quanh mà không tìm thấy.

Cô mở hết tất cả ngăn kéo ra, cuối

cùng tìm thấy chiếc đồng hồ vàng đó ở ngăn kéo phía dưới tủ quần áo, mở

ra xem, trên nắp hai chữ “Bái Lâm” rành rành. Cô liền tựa vào tủ quần

áo, trong lòng đã có tính toán, chỉ nghĩ bất kể phải hay không phải, bất kể có được hay không cũng phải cố gắng hết sức thử xem sao.

Tĩnh Uyển cẩn thận nghĩ lại một lượt từ

đầu dến cuối, thay bộ quần áo, đến phòng nói với mẹ: “Con đi thăm bác

Hứa một lát”. Doãn phu nhân gật đầu nói: “Nên qua đó xem xem, khuyên bà

ấy đừng quá sốt ruột”. Liền gọi xe trong nhà đưa Tĩnh Uyển đến Hứa gia.

Hứa gia cũng là căn nhà lớn kiểu cũ, giờ đã xế hiều, ánh mặt trời cuối xuân nghiêng nghiêng chiếu xuống tường,

không khỏi có phần tiêu điều. Hứa phu nhân nghe người làm báo lại, sớm

đã ra ngoài đón từ xa, trong phòng đã bật đèn, bà mặc một chiếc sườn xám lụa nhàu Hồ Châu màu xanh sẫm, nổi bật dưới ánh đèn vàng, vẻ mặt trông

càng mệt mỏi, vàng vọt hơn. Tĩnh Uyển thấy vậy lòng càng đau buồn. Hứa

phu nhân đi mấy bước, kéo tay cô chỉ gọi một tiếng “Tĩnh Uyển”. Dáng vẻ

đó lại giống như sắp rớt nước mắt. Tĩnh Uyển thật sự sợ bà khóc, khi ấy

bản thân cô cũng sẽ không kiềm chế được khóc lớn, gượng gọi một tiếng

“Bác gái”, rồi đỡ tay bà ngồi xuống ghế sofa.

Hứa phu nhân lấy ra chiếc khăn tay lau

nước mắt, chỉ nói: “Thế này sao được chứ? Kiến Chương vừa xảy ra chuyện, chẳng khác gì trời sụp xuống”. Tĩnh Uyển nói: “Bác đừng quá lo lắng,

giữ gìn sức khỏe quan trọng hơn, chuyện của Kiến Chương cũng chỉ là phải tốn chút tiền mà thôi, không biết bác có biết bây giờ Kiến Chương có

những người bạn nào còn có thể giúp được không ạ?”. Hứa phu nhân nói:

“Chuyện bên ngoài bác không hiểu nhiều, e rằng chỉ có ông Liêu biết”.

Tĩnh Uyển liền hỏi: “Có thể mời Liêu tiên sinh đến đây nói chuyện được

không ạ?”. Hứa phu nhân sớm đã hồn bay phách lạc, thấy sắc mặt cô trấn

tĩnh, trong lòng mới dần dần được yên tâm một chút, nghe cô nói vậy liền lập tức sai người đi mời.

Vị Liêu tiên sinh đó là nhân viên thu

chi lâu năm của Hứa gia, từng cùng Hứa Kiến Chương làm rất nhiều việc,

nghe nói Hứa phu nhân mời, ông liền lập tức đến ngay. Tĩnh Uyển thường

ngày cũng có quen