
hiện không phải là chuyện đùa đâu”. Tĩnh Uyển mỉm
cười, nói: “Làm sao có thể bị phát hiện được, mỗi lần anh nhập hàng,
không phải đều rất thuận lợi sao?”. Hứa Kiến Chương nói: “Sao có thể so
sánh như thế chứ, em là một cô gái”. Tĩnh Uyển liền bĩu môi ra, nói:
“Trong thâm tâm anh vẫn khinh thường con gái, trước đây anh khen em còn
hơn đàn ông, hóa ra đều là giả”. Hứa Kiến Chương thấy cô hơi tức giận,
biết cô xưa nay thích mềm mỏng, nên chỉ có thể nói lý lẽ với cô, do đó
nhẹ nhàng nói: “Em biết anh không có ý đó, bình thường anh đi nhập hàng, đều là qua cửa có người quen nhiều năm, lấy được giấy phép của quân
đội, trên đường đều có người coi sóc, đương nhiên không có người soát,
em làm việc tùy tiện như thế, nguy hiểm lắm”.
Tĩnh Uyển thấy anh nói có lý, lại
thấy khuôn mặt lo âu của anh, chung quy là vì lo lắng cho bản thân mình, nên nói: “Làm sao em biết ở giữa có đường dây chứ, coi như em sai rồi”. Bản tính cô bướng bỉnh, không dễ dàng nhận sai, nói như vậy coi như đã
nhận lỗi, Hứa Kiến Chương cũng chỉ cười nói: “Em cũng là có lòng tốt,
vốn là nghĩ cho anh”. Cô cũng liền cười, nói: “Anh biết là được rồi”.
Hai người họ nói chuyện trong phòng
khách, giọng nói hơi nhỏ, Doãn phu nhân đích thân bưng lên món điểm tâm
hình tim của phương Tây, thấy đôi trai gái đang tâm tình, nhoẻn miệng
cười, lại lặng lẽ lui xuống, quen chân liền đi đến phòng sách ở sau
vườn, ông Doãn Sở Phàn đang đeo kính lão xem sổ sách, thấy vợ bưng điểm
tâm vào, giả giọng kịch nói: “Cảm phiền phu nhân, hạ quan xin nhận”.
Doãn phu nhân chau mày: “Xem ông kìa, trong nhà có khách, nếu bị nhìn
thấy thì ra cái gì?”. Ông Doãn Sở Phàn nói: “Không phải là Hứa Kiến
Chương đến rồi sao? Tôi tới chào hỏi một câu”. Doãn phu nhân nói: “Bọn
trẻ đang nói chuyện, ông đi ra làm phiền gì chứ, hơn nữa cậu ta tới nhà
ta suốt, lại là bề dưới, ông không ra cũng chẳng thất lễ”. Liền gọi
người làm rót trà, cùng chồng ăn điểm tâm ở phòng sách. Doãn Sở Phàn ăn
hai miếng bánh, lại châm thuốc, Doãn phu nhân nói: “Tính khí Tĩnh Uyển
không tốt, làm khó cho Kiến Chương phải nhường nhịn nó, huống hồ chúng
ta lại nhìn chúng nó trưởng thành, hai nhà biết rõ nguồn gốc. Ôi, chỉ
đáng tiếc cha của Kiến Chương qua đời quá sớm, chuyện kinh doanh Hứa gia đều do cậu ta lo liệu, đứa trẻ này quả thật là người già dặn khôn khéo
hiếm có. Lần trước Hứa phu nhân nửa thật nửa giả, bóng gió nói chuyện
cưới xin với tôi, tôi chỉ ậm ừ qua loa cho xong”. Doãn Sở Phàn gõ gõ đầu thuốc vào gạt tàn, nói: “Tĩnh Uyển còn ít tuổi, trước mắt quan hệ hai
đứa tuy rất tốt, nhưng phải đợi đến năm sau, đợi Tĩnh Uyển qua sinh nhật mười tám tuổi mới được đính hôn”.
Mấy ngày sau, Doãn phu nhân đến Hứa
phủ đánh bài với Hứa phu nhân, tìm cơ hội nói chuyện riêng, khéo léo để
lộ ra ý đó, Hứa phu nhân sớm đã nhắc khéo đến hôn sự, nay nhận được đáp
án xác thực, đương nhiên hết sức vui mừng. Tĩnh Uyển và Hứa Kiến Chương
cũng lờ mờ biết được ý của cha mẹ, hai nhà họ tuy là gia đình kiểu cũ,
nhưng bây giờ có chút tác phong phương Tây, cha mẹ đã chịu ủng hộ như
thế, hai người đương nhiên cũng vui mừng.
Thời gian dần trôi, đó là thứ dễ dàng qua đi nhất. Xuân đi thu đến, chớp mắt đã là Tết Âm lịch, qua tháng
Giêng, thời tiết ấm dần, hoa đỏ lá xanh, mùa xuân lại về. Hứa gia và họ
Doãn sớm đã bàn bạc, nghe ý kiến của hai trẻ, ấn định tổ chức lễ đính
hôn theo kiểu Tây vào tháng năm, nhưng hai nhà Hứa – Doãn đều là đại gia tộc, người thân bạn bè đông đảo, việc phải chuẩn bị đương nhiên cũng
rất nhiều, từ giữa tháng tư đã bắt đầu mua sắm thêm đồ đạc, lên danh
sách khách mời, Hứa gia sơn sửa vôi ve nhà trong nhà ngoài.
Hứa gia buôn bán thuốc, cuối tháng tư đúng là lúc bắt đầu bệnh dịch, thời kỳ dược liệu cháy hàng. Hàng năm
vào lúc này, Hứa Kiến Chương sẽ tự mình đến phía Bắc nhập hàng, năm nay
vì việc riêng trong nhà, vốn định gọi mấy người bạn làm ăn cũ đi, nhưng
hai quân Thừa – Dĩnh vừa mới đình chiến, tình hình dần ổn định, Hứa Kiến Chương sợ trên đường xảy ra sai sót gì, cuối cùng vẫn quyết định tự
mình đi một chuyến.
Tĩnh Uyển nghe nói vào lúc này anh
còn phải đi xa, tuy không nỡ nhưng cũng không có cách nào, huống hồ mình luôn tôn trọng anh tuổi trẻ có triển vọng, một mình gánh vác đại nghiệp của gia đình, cho nên tuy lưu luyến, cuối cùng vẫn không ngăn cản.
Trước khi Hứa Kiến Chương đi một ngày, Doãn phu nhân bày tiệc rượu tại
nhà để tiễn anh, Tĩnh Uyển vốn là người rất thích náo nhiệt, hôm đó lại
buồn bã không nói, chỉ cúi đầu ăn cơm. Doãn phu nhân gắp thức ăn cho Hứa Kiến Chương, miệng nói: “Tĩnh Uyển là như thế, tính khí trẻ con, một
lát nữa là ổn thôi”. Hứa Kiến Chương nhìn Tĩnh Uyển, thấy cô gẩy từng
hạt cơm, dáng vẻ lại giống như rất hốt hoảng, trong lòng rất không nỡ.
Ăn xong, người làm đem trà lên, Doãn phu nhân mượn cớ, liền cùng ông
Doãn Sở Phàn rời đi.
Hứa Kiến Chương thấy Doãn Tĩnh Uyển
cầm tách trà thủy tinh nhưng không uống, chỉ nhìn lá trà bên trong tách
dập dềnh dập dềnh. Anh ho nhẹ một tiếng, nói: “Tĩnh Uyển, em có trách
anh không?”. Tĩnh Uyển n