
ói: “Sao em có thể trách anh chứ, dù sao chỉ là
hai tuần, anh lại quay về rồi”. Anh đưa tay ra, nắm lấy tay Tĩnh Uyển,
nói: “Em đừng lo lắng, tuy mới đánh nhau xong, nhưng hai quân Thừa –
Dĩnh đánh nhau nhiều năm như vậy, chúng ta vẫn kinh doanh rất tốt đấy
thôi”.
Tĩnh Uyển nói: “Em biết cả mà”. Trong phòng khách chỉ bật một chiếc đèn tường, ánh sáng yếu ớt chiếu vào
chiếc sườn xám lụa màu chu sa của cô, cô có một đôi mắt rất sáng, dưới
ánh đèn, đôi mắt đó lay động như nước, chỉ ngân ngấn lệ nhìn anh, anh
cảm thấy trái tim mình đập thình thịch, không kìm được bàn tay nắm hơi
mạnh, cô đi giày cao, đứng không vững, cơ thể nhào về phía trước, liền
bị anh ôm vào trong lòng, nụ hôn nóng bỏng ập đến, trong lòng cô rối như tơ vò. Tuy họ qua lại đã lâu, Hứa Kiến Chương lại là người lễ tiết kiểu cũ, ngoài nắm tay ra không dám tùy tiện mạo phạm cô. Nụ hôn ngày hôm
nay rõ ràng là do tình cảm rối loạn, cả cơ thể cô mềm đi, chỉ cảm thấy
cảm giác này xa lạ đến cực điểm, mùi hương bạc hà nhàn nhạt đó lại thân
thuộc đến vô cùng, cảm thấy giống như đã mơ một giấc mơ, lâu dài như
trời đất, mà cũng giống như khoảnh khắc thoáng qua, anh đã buông tay ra, giống như hơi hối hận, lại càng giống như thích thú, trong đôi mắt tình cảm sâu đậm vô hạn, đắm đuối nhìn cô.
Cô liền tựa đầu vào ngực anh, anh vỗ
nhè nhẹ lên vai cô, nói nhỏ: “Nửa tháng sau là anh về thôi mà, nếu thuận lợi, mười ngày sẽ xong cũng nên”.
Ngày hôm sau anh khởi hành, vừa đến
Thừa Châu, liền đánh điện về báo bình an, mấy ngày sau lại gửi một bức
điện báo về, Tĩnh Uyển thấy mấy chữ ít ỏi trên bức điện, viết rằng:
“Công việc thuận lợi, sáng mùng chín tháng năm lên tàu về Càn Bình”. Cô
cũng hết lo lắng.
Đến ngày mùng tám tháng năm, cô định
sáng sớm hôm sau đến bến tàu đón Hứa Kiến Chương, cho nên đi ngủ rất
sớm. Nhưng tối mùa xuân, thời tiết ngột ngạt, trong bình hoa cắm bó hoa
hồng và hoa huệ lớn, mùi hương nồng gắt, khiến người ta nhất thời không
ngủ được, cô trằn trọc trên giường một lúc lâu, cuối cùng mơ màng thiếp
đi.
Trong chốc lát lại dường như đứng
trong phòng khách rộng lớn, bốn bề không có một ai, xung quanh chỉ là
một khoảng tĩnh lặng. Tuy cô xưa nay can đảm, nhưng nhìn nơi trống trải
đó trong lòng cũng hơi sợ hãi. Bỗng nhiên thấy có người đi lại từ phía
bên kia, rõ ràng là Kiến Chương, cô chạy lên kéo gấu áo anh, hỏi: “Kiến
Chương, sao anh không để ý đến em?”. Người đó quay đầu lại, nhưng hóa ra không phải là Kiến Chương, mà là một khuôn mặt xa lạ rất hung ác, cười
độc địa: “Hứa Kiến Chương không sống được rồi”. Cô quay đầu lại nhìn,
quả nhiên thấy ngoài cửa hai lính hộ vệ đang kéo Hứa Kiến Chương, trên
người anh toàn là máu, hai lính hộ vệ kéo anh giống như kéo một túi đồ,
trên đất toàn là dấu máu, trên nền gạch xanh hiện lên một vệt đen sẫm,
cô đuổi theo, hai lính hộ vệ đó đi rất nhanh, chớp mắt đã không thấy ba
người, cô hốt hoảng òa khóc, chỉ nắm lấy người đó kêu lớn: “Anh trả Kiến Chương cho tôi, anh trả Kiến Chương cho tôi”.
Cô đau đớn khóc thất thanh như thế,
bỗng chốc tỉnh dậy chỉ thấy xung quanh yên ắng, trong phòng bật một
chiếc đèn nhỏ, ánh sáng xuyên qua chiếc rèm hạt ngọc trai, rõ ràng là
trong phòng ngủ của mình, chỉ nghe thấy tiếng tích tắc tích tắc của
chiếc đồng hồ để bàn trên đầu giường, mới biết hóa ra là ác mộng. Nhưng
vẫn còn khóc thút thít, tim đập thình thịch, cả người đã toát mồ hôi
lạnh đầm đìa, chiếc áo ngủ lụa mỏng ướt đẫm dính vào người, cảm giác
thật lạnh lẽo. Cô nhớ lại tình cảnh trong mơ, nó đáng sợ đến cực điểm,
trong lòng sợ hãi chầm chậm cuộn vào trong chăn, nói với bản thân: “Là
nằm mơ, hóa ra chỉ là nằm mơ, may mà chỉ là nằm mơ”. Cô tự an ủi mình
như thế, lát sau lại mơ màng ngủ thiếp đi.
Cô nửa đêm ngủ không ngon, nhưng sau
đó lại ngủ rất sâu, đang lúc ngủ ngon, bỗng nhiên nghe thấy mẹ gọi tên
mình, vội vâng lời ngồi dậy, mặc áo vào, Doãn phu nhân đã đẩy cửa, trên
tay cầm một bức điện báo, khuôn mặt vô cùng lo lắng, chỉ nói: “Tĩnh
Uyển, con không được lo lắng đấy, Kiến Chương xảy ra chuyện rồi”. Chiếc
áo cô đang mặc một nửa, vừa mới xỏ một ống tay áo vào, nghe mẹ nói câu
này như sét đánh giữa trời quang, cả người đờ đẫn.
Thuốc Tây vốn là mặt hàng bị cấm vận
nhất của Thừa quân, nhưng Hứa gia kinh doanh thuốc nhiều năm, có giao
hảo với rất nhiều nhân vật quan trọng trong Thừa quân, những năm trở lại đây làm ăn luôn thuận lợi, không ngờ Mộ Dung Phong vừa mới dẫn quân dẹp yên chín tỉnh phía Bắc, quay lại liền chỉnh đốn nghiêm ngặt, mà mặt
hàng bị nhắm vào nhất chính là thuốc Tây. Mộ Dung Phong thiếu niên đắc
chí, làm việc sấm rền gió cuộn, vừa bắt tay vào việc này, lập tức đem
một nguyên lão trong Thừa quân ra xử lý, vị nguyên lão đó bị cách chức
xét xử, sau đó từ trên xuống dưới, bắt tất cả những người bị nghi có
liên quan đến việc vận chuyển trái phép thuốc Tây, Hứa Kiến Chương bị
liên lụy, người và hàng vừa mới ra khỏi Thừa Châu đã bị bắt lại giam
giữ, hiện tại bị nhốt trong nhà giam, không rõ sống chết.
Doãn phu nhân vốn nghĩ Tĩnh Uyển sẽ
khóc, không n