
tàu thời gian vội vã không xem kỹ liền cất đi, lúc đó cảm
thấy chiếc đồng hồ này cực kỳ tinh xảo, dựa vào ánh đèn chỉ nhìn thấy
trên nắp có khắc một hàng chữ màu vàng, đưa ra trước đèn hóa ra là hai
chữ “Bái Lâm”. Cái tên này quen quen, hình như đã nghe thấy ở đâu, bỗng
nhiên Minh Hương nói: “Đại tiểu thư, Hứa thiếu gia đến rồi”. Trong lòng
cô mừng rỡ, vội vã nhét chiếc đồng hồ vào ngăn kéo, lại soi gương sửa
tóc, rồi mới đi ra.
Hứa Kiến Chương đang nói chuyện với Doãn Sở Phàn trong phòng khách, sắc trời tối dần, trong phòng khách bật đèn
tường, Tĩnh Uyển nhìn thấy hình bóng quen thuộc đứng trước cửa sổ, nhanh nhẹn như cây ngọc trước gió, có lẽ là đi ra quá vội, tim cô cứ đập
thình thịch. Hứa Kiến Chương đã nhìn thấy cô, hơi gật đầu cười nói:
“Tĩnh Uyển xa nhà một chuyến, cũng ra dáng người lớn rồi”. Tĩnh Uyển
vênh mặt lên, nói: “Em vốn dĩ là người lớn mà, chẳng lẽ em vẫn là trẻ
con sao?”. Cô vừa quở mắng vừa giận dỗi, bông hoa tai ngọc phỉ thúy hình chiếc lá thu sàn sạt cọ vào cổ áo, Doãn phu nhân nói: “Con bé này không biết lớn bé gì, may mà anh Hứa của con không phải người ngoài, làm gì
có ai nói móc như con hả?”. Bà nói tiếp: “Nói chuyện với anh Hứa của con đi, mẹ đi xem xem cơm chuẩn bị thế nào rồi”.
Bà đứng dậy đi xem người làm thu dọn
phòng ăn, Doãn Tĩnh Uyển thấy ông Doãn Sở Phàn cũng mượn cớ bỏ đi, liền
cười nói với Hứa Kiến Chương: “Em mang về cho anh một hộp xì gà”. Hứa
Kiến Chương thấy cô thay Âu phục, màu ráng chiều rất nhạt, dưới ánh đèn, cô mềm mại xinh đẹp như một bông hoa rẻ quạt, liền hỏi nhỏ vặn lại:
“Không phải em bảo anh đừng hút thuốc sao?”. Doãn Tĩnh Uyển nghe thấy
anh nói vậy, cũng không kìm được cười tươi, dừng lại một lát mới nói
rằng: “Trên đường em cứ nghĩ, thực ra mùi thuốc lá cũng rất dễ chịu”.
Anh nghe thấy cô nói như vậy, cũng không nhịn được cười.
Hai nhà Hứa – Doãn vốn có quan hệ nhiều
đời, Doãn phu nhân giữ Hứa Kiến Chương ở lại ăn cơm, nói chuyện đến rất
muộn mới về. Sáng sớm hôm sau, Doãn phu nhân vừa dậy thấy Tĩnh Uyển đã
dậy rồi, nói: “Sao không ngủ thêm chút nữa?”. Tĩnh Uyển vội vàng đáp:
“Anh Hứa hẹn con đi xem chợ hoa”. Doãn phu nhân biết đôi trẻ này tiểu
biệt trùng phùng, tất nhiên sẽ có chỗ đi của chúng, cũng chỉ cười không
hỏi.
Hứa Kiến Chương tự mình lái xe đến đón
cô, cô vừa lên xe anh liền hỏi: “Em ăn sáng chưa?”. Tĩnh Uyển đáp: “Vẫn
chưa”. Hứa Kiến Chương nói: “Anh biết ngay là chưa mà, em thích ngủ như
vậy, hiếm khi dậy sớm như hôm nay, chắc chắn không kịp ăn rồi”. Tĩnh
Uyển nói: “Không hỏi việc ăn uống thì lại nói em thích ngủ, anh coi em
là gì hả?”. Hứa Kiến Chương thấy cô có ý quở trách, ánh mắt lưu chuyển
có một cảm giác lay động lòng người, cười nói: “Anh chuộc lỗi với em, có được không? Hôm nay anh đưa em đi ăn một món đảm bảo em chưa từng ăn”.
Xe men theo con phố dài đi về phía Nam,
sau đó lại rẽ về phía Tây đi rất lâu, đi qua con phố nhỏ, cuối cùng dừng lại ở một con ngõ, Hứa Kiến Chương nói: “Chỗ này cách chợ hoa cũng gần, chúng ta đi bộ qua đó nhé, tiện đường ăn sáng”. Tĩnh Uyển theo anh
xuống xe, thật ra vẫn còn rất sớm, trong ngõ tĩnh lặng, cửa ngõ có hai
cây hòe già, hoa hòe rơi đầy đất, người giẫm lên, nát vụn đi không thành tiếng. Hứa Kiến Chương đi phía trước, Tĩnh Uyển bỗng nhiên gọi anh:
“Kiến Chương”. Anh quay mặt lại, ánh mặt trời chiếu đúng vào mặt anh,
ánh sáng như vụn vàng, mày mắt thanh tú, trong lòng cô trào lên cảm giác hơi ngọt ngào, giống như con gió sớm lướt qua, nhè nhẹ mềm mềm, anh đã
đưa tay ra, cô khoác lấy cánh tay anh, gió sớm hơi lạnh, nhưng mang theo mùi hương hoa hòe ngào ngạt.
Đi ra khỏi ngõ là một con phố xiên, trên phố có hàng ăn nhỏ, bán bún Qua Cầu Vân Nam(*). Cô chưa từng đến ăn ở
cửa hàng kiểu này, quả nhiên thấy rất mới mẻ, bún được đưa lên, lại có
bốn đĩa thịt, cá, đậu Hà Lan, đậu phụ được thái rất mỏng. Cô vừa cầm đũa lên gắp, bỗng nghe Kiến Chương nói: “Cẩn thận bỏng”. May mà anh cảnh
báo, nếu không thì cô bị bỏng thật, không ngờ bát canh không hề bốc hơi
lại có thể nóng như vậy, cô nhúng chín từng miếng cá, miếng thịt để ăn,
lát sau trên mặt đã lấm tấm mồ hôi, lấy khăn tay ra lau, thấy trên trán
Kiến Chương cũng vậy, cô liền đưa khăn tay cho anh, anh chỉ mỉm cười
nhận lấy. Bên ngoài ánh nắng rất đẹp, ở phía xa xa người quét rác cầm
chiếc chổi lớn, quét phố soạt soạt, âm thanh truyền đến đứt quãng, giống như có người cầm chiếc lông nhẹ nhàng quét qua tai, ngứa ngứa dễ chịu,
ánh mặt trời màu vàng nhàn nhạt chiếu vào bức tường trắng nhà đối diện,
chỉ thấy xung quanh đều tĩnh lặng, như năm tháng lặng lẽ.
Chợ hoa mùa xuân vốn rất náo nhiệt, đến
mùa này mà họ lại đi sớm, cảm thấy hơi quạnh quẽ. Rất nhiều chủ sạp vẫn
chưa bày hoa ra, hai người men theo con phố đi về phía trước, ngắm nghía cả đường, lan Hạ Sơn đã qua mùa, không có nhiều chủng loại, cả chợ hoa
đều là hoa lựu đúng mùa, có một loại lựu nhiều lá cánh kép, nụ hoa chi
chít xen giữa tán lá màu xanh, giống như chiếc nút vải đỏ cộm lên, lúc
hoa nở chắc hẳn giống như hàng vạn ngọn đuốc rực cháy, còn c