
ói: “Cháu nghe nói Cậu Sáu này từ
nhỏ đã lớn lên trong quân đội. Sự biến Dư Gia Khẩu năm đó, anh ta đang
luyện binh trong đại bản doanh phía Nam, không ngờ cận kề tình cảnh nguy hiểm, cuối cùng lấy ít thắng nhiều, một người mười bảy tuổi đã làm được việc lớn như thế, bây giờ tất nhiên có thể dẹp yên tình hình”.
Giới nghiêm toàn thành Thừa Châu thêm
vào tổ chức tang lễ, quả thật hơi có vài phần khiến người ta lo sợ. Họ ở trong quán trọ, ngoài ăn cơm, không hề xuống lầu, Doãn Tĩnh Uyển quá
buồn chán, liền ở trong phòng chơi bài với Minh Hương. Mộ Dung Phong quả nhiên làm việc quyết đoán dứt khoát, trong vài ngày liền quân đội hùng
hậu áp sát, ép Dĩnh quân không dám manh động, hai bên giằng co vài ngày, tình thế thật sự dần dần yên ổn trở lại.
Tuy vậy, Doãn Tĩnh Uyển vẫn nghe theo
lời chú Phúc, chỉ chọn mua một nửa số hàng vận chuyển đi trước, còn họ
quay về Càn Bình. Thành Càn Bình vốn dĩ là cố đô của triều trước, bây
giờ tuy không còn là khu vực dẫn đầu, nhưng vẫn là bảo vật tinh hoa, là
thành phố phồn thịnh, tất nhiên không giống với những địa phương lân
cận.
Họ Doãn là gia tộc danh giá ở quận Càn
Bình, đại tộc trâm anh mấy đời, sau này dần dần lụn bại. Căn nhà này của họ từ lúc ông cố bỏ nghiệp văn theo nghề buôn bán, nên mới phồn thịnh
trở lại, đến đời Doãn Sở Phàn cha của Doãn Tĩnh Uyển, thì việc làm ăn
càng lớn, chỉ là ít con cái có mỗi cô con gái nên Quý Như Ngọc, được
nuôi như con trai, lần này tự cô muốn đến phía Bắc, cha mẹ không cản
được, đành đồng ý. Nhận được điện báo của cô, họ đã phái lái xe đến bến
tàu đón.
Doãn gia nhà cao cửa rộng xây theo kiểu
cũ, con đường xi măng mới láng thông thẳng đến tận trong khu nhà, bác
Trương, người làm chăm hoa lan đằng sau cổng vòm, vừa nhìn thấy ô tô đi
vào, liền kêu ầm lên: “Đại tiểu thư về rồi”. Bác Ngô, bác Lý trong nhà
trên đều chạy ra đón, hớn hở giúp cô xách hành lý, lại dìu cô đi vào.
Doãn gia vốn là khu nhà cũ, nhà trên mới sửa, khung cửa sổ bằng kính lớn trong suốt sáng lóa hướng về phía Nam, cô vừa bước vào, nhìn thấy mẹ
đang bước từ gian trong ra, ánh nắng chiếu vào bộ sườn xám gấm màu xanh
ngọc mẹ cô đang mặc, ánh lên chữ Thọ nhỏ thêu bằng chỉ bạc, tuy cô không nhìn rõ vẻ mặt của mẹ, nhưng trong lòng mừng rỡ vô hạn, cô cất tiếng
gọi: “Mẹ”. Doãn phu nhân nói: “Con về rồi đó à”, rồi kéo tay cô với vẻ
thương xót, chăm chú nhìn cô một lượt, lại nói: “Cha con luôn oán trách, nói ông ấy đã chiều con quá, chiến tranh loạn lạc, con gái một thân một mình chỉ sợ con xảy ra chuyện”. Doãn Tĩnh Uyển thấy cha cũng đã đi ra,
tươi cười rạng rỡ nói: “Có thể xảy ra chuyện gì chứ, không phải là con
yên ổn trở về rồi sao?”. Doãn Sở Phàn vốn đang hút tẩu thuốc, lúc này
mới nở một nụ cười, nói: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi”.
Lần đi xa này, tuy có chút hoảng sợ
nhưng may không nguy hiểm, người nhà vô cùng lo lắng, thấy cô trở về
bình an vô sự mới thở phào nhẹ nhõm, cô vốn du học nước ngoài về, bản
thân cảm thấy trên thế giới không có gì là không thể, chút nguy hiểm này chỉ coi như là truyền kỳ thú vị, trước mặt cha mẹ ngậm miệng không nói, chỉ chọn những tin thú vị trên đường đi để kể, Doãn phu nhân thì không
nói gì ông Doãn Sở Phàn nghe thấy, cũng hơi tán thưởng. Doãn phu nhân
liền quở trách: “Xem ông chiều nó kìa, tối qua còn oán trách hôm nay lại tha cho nó”. Đang nói chuyện, bác Ngô bên cạnh bước lên hỏi: “Số va ly
đại tiểu thư mang về, nên thu dọn thế nào đây?”.
Bấy giờ Doãn Tĩnh Uyển nhớ ra, nói: “Con đem rất nhiều đồ về đấy. Đồ da ở phương Bắc rẻ lắm, mẹ, con mua cho mẹ
tấm da rái cá hàng cao cấp, đủ làm một chiếc áo khoác”. Cô bảo người lấy chiếc va ly lớn nhất ra, mở từng cái cho cha mẹ xem, ông Doãn Sở Phàn
thấy bên trong có một hộp gấm, tiện tay mở ra, hóa ra là một củ nhân sâm già rất tốt, liền nói: “Lần sau đừng đem đồ này về, nguy hiểm lắm”.
Doãn Tĩnh Uyển tươi cười nói: “Con chỉ đem một củ nhân sâm về, chẳng lẽ
có thể nói con vận chuyển thuốc lậu chắc?”. Tiếp đó cô lấy ra một hộp
giấy in hoa nổi, nói: “Con cũng đem đồ về hộ Kiến Chương này”. Doãn phu
nhân mắng yêu: “Thật không lễ phép, ngay cả một tiếng anh cũng không
gọi, Kiến Chương này Kiến Chương nọ, người ta nghe thấy thì ra gì chứ”.
Mẹ cô còn nói: “Anh Hứa của con nghe nói hôm nay con về, bảo chiều sẽ
đến thăm con đấy”. Doãn Tĩnh Uyển nghe thấy, vặn vặn người, nói: “Con
rất ổn, cần anh thăm làm cái gì”.
Doãn phu nhân cười không nói, Doãn Tĩnh
Uyển khiến bà cười đến rũ ra, cô lại hơi quở trách một tiếng: “Mẹ”. Doãn phu nhân nói: “Mau đi tắm rửa thay quần áo, lát nữa ăn cơm”.
Đi vào một sân vườn, mới là phòng ngủ
của Doãn Tĩnh Uyển, bác Ngô đã chuẩn bị sẵn nước tắm cho cô, Minh Hương
giúp cô thu dọn một ít hành lý lặt vặt đem về. Tắm xong, Minh Hương đã
giúp cô đặt đồ trang sức lên bàn trang điểm, cô ngồi xuống chải tóc,
bỗng nhiên nhìn thấy chiếc đồng hồ quả quýt đó được đặt trên bàn, viên
đá nhỏ trên nắp lấp lánh xinh đẹp dưới ánh đèn. Cô biết đây chính là
đồng hồ của Patek Philippe(*), giá không rẻ, có lẽ anh muốn dùng nó để
cảm ơn? Trên