Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324435

Bình chọn: 10.00/10/443 lượt.

à Tống:“Để con tiễn cậu ấy, tiện thể giải thích cho cậu ấy hiểu.”

Bà Tống uể oải gật đầu.

Mạc Tử Tuyền nâng làn váy, chạy vòng qua hành lang, xí xớn đuổi theo Tống Vực.

“Tức lắm à?” Chị ta cười nham nhở,“Chắc anh sốc lắm. Em cũng quá bất

ngờ. Nào giờ cứ tưởng cô vợ của anh là người dịu dàng đáng yêu. Ai dè,

đùng một phát lòi bộ mặt thật, chẳng những có một thời quá khứ lừng lẫy, mà còn trắng trợn qua lại với em rễ tương lai. Thói đời đúng là….quá

phũ anh nhỉ.”

Tống Vực ngừng bước chân, quay gót, nhìn lom lom khuôn mặt ‘láu cá’ của chị ta.

Mạc Tử Tuyền tiến lên trước, lấn sát Tống Vực, ngón tay vẽ vòng tròn

trên khuôn ngực anh, giọng nói điệu chảy nước:“Việc này không thể trách

em nha. Là do mẹ ôm mối nghi ngờ đến mất ăn mất ngủ. Em vì lo lắng cho

mẹ, muốn mẹ được yên tâm nên mới nhờ cậu bạn đi điều tra rõ ràng thôi,

nào ngờ thu được kết quả ….. quá hại não.”

Giây tiếp theo, Tống Vực vươn tay, ấn lên cần cổ chị ta, năm ngón tay chậm rãi khép sát. Đôi mắt anh sâu tựa biển, gằng giọng:“Mạc Tử Tuyền,

cô đừng để tôi phát hiện được, toàn bộ việc này là do cô đứng sau lưng

giở trò quỷ.”.

Mạc Tử Tuyền cụp mắt, săm soi bàn tay đang siết cổ mình, vẻ mặt không hề sợ hãi, thậm chí cười ngọt lịm:“Vậy nếu em là kẻ giở trò, anh sẽ làm gì đây? Tống Vực, anh nhẫn tâm vì cô ta mà tổn thương em sao?”

Mạc Tử Tuyền chị ta quen biết Tống Vực đã bao năm, còn Mục Táp ở cạnh anh được bao lâu nào? Thời gian luôn đứng về phía chị ta. Hiện tại chị

ta cảm thấy vô cùng sung sướng, vì đã thành công chọc giận anh. Một lần

nữa, ánh mắt anh lại rơi trên người chị ta. Thật sự đã lâu lắm rồi, hình ảnh chị ta mới in vào đôi đồng tử của anh.

Đối mặt với sự phẫn nộ của anh, chị ta chẳng những không hề sợ hãi,

ngược lại, bản tính hiếu thắng mạnh mẽ trỗi dậy hơn bao giờ hết.

Tống Vực đột nhiên dùng sức, thô bạo đẩy chị ta vào tường. Toàn thân

Mạc Tử Tuyền lảo đảo, ‘binh’ một tiếng, đầu chị ta ‘hôn’ tường. Mạc Tử

Tuyền lì lợm ngẩng đầu nhìn anh, thều thào:“Giận ghê nhỉ? Nếu em còn làm những chuyện quá phận hơn nữa, anh có giết em không đấy? Tống Vực, anh

cứ thoải mái đối phó em đi, em sẽ không bao giờ trốn chạy.”

“Tôi nhắc cô lần cuối, hành động có chừng mực cho tôi.” Đôi mắt anh

như thể hai lưỡi dao sắc bén, từ trên cao liếc nhìn chị ta, cảnh

cáo,“Trăm ngàn lần đừng tự đào hố chôn mình.”

Mạc Tử Tuyền đần mặt, cô đơn nhìn mãi dấu chân anh.

Về nhà, Tống Vực nhìn thấy Mục Táp ngồi trên sopha tự chơi cờ một mình. Cô đang tập trung nghiên cứu ván cờ.

Thấy anh về, cô bốc lên quân cờ đen, quan tâm hỏi:“Mẹ gọi anh về có chuyện gì à?”

“Đứa con của ông cậu chuẩn bị đính hôn. Mẹ tìm anh bàn việc tặng quà

thôi.” Tống Vực cởi áo khoác, xắn tay áo sơ mi lên, đi tới cạnh cô, cúi

đầu xem xét ván cờ. Sau, anh cầm quân trắng đặt xuống vị trí góc bên

trái: “Nên đi như vậy nè. Khi em tiến vào ranh giới thì nên tạm hoãn

binh, không thể vội vàng truy đánh ngay trên chính địa bàn của đối

phương, rất dễ lộ sơ hở. Em nhớ kĩ, chơi cờ đặt nặng tính nhẫn nại.”

“Vậy anh với mẹ bàn xong chưa, quyết định tặng quà gì thế?” Mục Táp hỏi tiếp.

Tống Vực ngẫm nghĩ, nói:“Định tặng bộ đồ cổ bằng sứ. Vài ngày sau, anh sẽ nhờ người đi tìm.”

Mục Táp gật đầu:“Này anh, chị dâu cũng ở nhà à?”

“Ờ.”

“Vậy anh có nói chuyện với chị ta không?” Cô ngẩng đầu, có chút giảo hoạt nhìn anh.

Tống Vực bất đắc dĩ nở nụ cười, vỗ nhẹ đầu cô:“Em yên tâm đi, chẳng nói gì cả.”

Mục Táp le lưỡi đứng dậy. Song cô ngồi xếp bằng thời gian lâu, tuần

hoàn máu không tốt, nên đôi chân vừa mỏi vừa đau, cô lấy tay đấm đấm vài cái. Tống Vực thấy thế, liền kéo cô ngồi xuống, đem đùi cô đặt trên đùi anh, bắt đầu giúp cô xoa bóp. Cô liên mồm la oai oái, bảo anh nhẹ thôi. Anh nhăn mặt phê bình:“Đã dặn em đừng ngồi xếp bằng, em chẳng chịu nghe lời. Giờ thấy hậu quả chưa?”

“Ngồi xếp bằng thoải mái mà.”

“Nhưng sẽ khiến máu lưu thông không tốt.” Anh cười nói,“Sau này em

không được phép ngồi lì một chỗ, nhớ thường xuyên đứng lên, đi lại vài

bước cho máu lưu thông.”

“Anh chỉ giỏi phê bình em thôi. Sao không nhìn lại bản thân mình đi.

Ngày nào anh cũng ngồi máy tính suốt ba, bốn giờ liền, mông có xê dịch

tí tẹo nào đâu.”

“Thân thể anh khỏe mạnh cường tráng, nào có xìu xìu ểnh ểnh như em.”

Vừa nói, anh vừa dùng sức, liên tục tấn công lòng bàn chân cô. Mục Táp

đau đến ứa nước mắt, la ó đòi anh dừng ngay việc tra tấn mình. Anh nhìn

điệu bộ cô hệt như đứa con nít đang nhõng nhẽo, không khỏi bật cười,

càng ác ý trêu đùa.

Mấy ngón chân Mục Táp bị anh nắn bóp hồi lâu, sau chuyển thành màu

hồng, như thể chân giò hun khói. Cô ấm ức than ngắn thở dài, lên án anh

quá bạo lực. Song khi đứng dậy, hai chân cô đã có thể hoạt động thoải

mái. Cô bật cao vài cái tại chỗ, rồi tí tởn chạy vô bếp nướng bánh quy.

Tống Vực ngồi trên sô pha, vẻ mặt đăm chiêu nhìn theo bóng dáng cô.

*

Hôm sau lúc nghỉ trưa, Mục Táp nhận điện thoại của bà Kiều Tuệ Tuệ. Bà bảo đang chờ cô dưới tầng trệt công ty.

Mục Táp đi thang máy xuống tầng trệt, thấy bà ngồi trên sô pha đặt

giữa đại sảnh, xung quanh đầy mấy


Snack's 1967