
n nhắn đấy chứ? Chứng cứ rành rành ra đó, mà anh vẫn muốn dối gạt tôi ư?”
Cảnh Chí Sâm giơ tay nới lỏng caravat, thở dài xa xăm: “Đúng. Anh
thừa nhận, anh từng có cảm giác với Mục Táp, cũng từng buột miệng hứa
hẹn, nếu khi cô ấy ba mươi mà chưa gả đi, thì anh nguyện ý cưới cô ấy.
Tuy nhiên, những việc đó đều xảy ra trước khi anh quen biết em. Từ sau
khi gặp em, anh đã không còn cảm giác với cô ấy. Kiều Kiều, anh và cô ấy chưa bao giờ chính thức xác nhận quan hệ trai gái. Về điểm này, anh có
thể thề độc.”
“Anh thực sự từng hứa sẽ cưới chị ta.” Mục Kiều đau đớn nghiền ngẫm
từng lời anh ta nói, khóe mắt đỏ hoe ,“Cảnh Chí Sâm, anh có lòng bác ái
ghê cơ. Ai đối tốt với anh, anh nguyện ý cưới tất……”
“Kiều Kiều, đã là chuyện dĩ vãng rồi em. Hiện tại, anh và cô ấy đều
có cuộc sống của riêng mình, không còn chút dính dáng. Vì sao em cứ canh cánh mãi trong lòng?” Cảnh Chí Sâm đặt tay trên bờ vai Mục Kiều, trầm
giọng,“Nếu em cứ ôm những suy đoán hàm hồ, sẽ không công bằng cho cả anh và cô ấy. Cô ấy là chị em, anh là bạn trai em. Chẳng nhẽ em muốn đẩy
anh và cô ấy vào tình thế mãi không ngóc đầu lên nỗi.”
“Cảnh Chí Sâm!” Mục Kiều hất mạnh tay anh ta, kích động hét toáng “Ý
anh muốn nói, sự việc đi tới mức này, là do một tay tôi gây ra sao? Nếu
không phải vì anh và Mục Táp lừa dối tôi lâu như thế, liệu tôi có biến
thành kẻ suốt ngày nghi thần nghi quỷ không? Anh từng hứa hẹn sẽ lấy chị ta. Ngày chị ta kết hôn, anh bùi ngùi nhớ mãi không quên. Việc lớn đến
thế mà tôi không thể so đo ư? Anh nghĩ tôi là thánh mẫu chắc?”
“Vậy giờ em muốn anh làm thế nào?” Cảnh Chí Sâm chau mày,“Em có yêu cầu gì, cứ trực tiếp nói thẳng.”
“Tôi muốn anh làm thế nào ư?” Mục Kiều cười lạnh,“Vứt mẹ cái bộ dáng
bất đắc dĩ của anh đi, đừng làm ra vẻ bị tôi đày đọa, áp bức ghê lắm .
Cảnh Chí Sâm, anh đừng quên, lúc trước chính anh chủ động theo đuổi tôi. Khi xưa chưa chiếm được thì giả vờ ân cần ngọt ngào. Giờ lại chườn bộ
mặt chán nản cho ai xem? Anh đang nghĩ cách thoát khỏi tôi à? Muốn tôi
đề xuất yêu cầu ư? Vậy yêu cầu gì mới đúng ý anh? Yêu cầu chia tay sao?”
“Em biết rõ, ý anh không phải thế.” Cảnh Chí Sâm không giấu nổi sự
phiền chán,“Em vì cớ gì cứ thích xuyên tạc ý anh? Tại sao chúng ta không thể bình tĩnh nói chuyện?”
“Có gì hay để nói? Mặc kệ anh thanh minh thế nào, cũng không xóa bỏ
được quá khứ của anh và Mục Táp. Hai người ròng rã ở chung suốt bốn năm. Trong bốn năm, chị ta hết lòng đối tốt với anh, còn anh từng có ý định
kết hôn cùng chị ta. Buồn cười, đã phát triển đến mức dự định kết hôn,
mà cứ bô bô cái mồm, bảo chúng tôi trong sạch, hoàn toàn không có điều
mờ ám” Tiếng thét của Mục Kiều càng lúc càng chối tai,“Anh tưởng tôi là
con ngốc à, tới tận giờ vẫn muốn gạt gẫm tôi?!”
Dưới lầu, bà Kiều Tuệ Tuệ nghe thấy tiếng rống kinh hồn của con gái,
liền ba chân bốn cẳng chạy lên xem tình hình. Vừa lúc bà nhìn thấy Cảnh
Chí Sâm bị Mục Kiều đuổi khỏi phòng. Mục Kiều điên tiết ném chiếc điều
khiển tivi vào mặt anh ta, chuẩn xác đập trúng thái dương anh ta. Cảnh
Chí Sâm thét lớn một tiếng, sẵng giọng:“Mục Kiều, cô vừa phải thôi nhá!”
“Kiều Kiều, con điên à, dừng tay ngay cho mẹ?” Kiều Tuệ Tuệ hốt hoảng lao đến, ngăn chặn hành vi bạo lực của con gái, thuận tiện dò xét gương mặt Cảnh Chí Sâm. Trên thái dương Cảnh Chí Sâm vừa đỏ vừa sưng, nom rất chật vật, bà vội nói,“Tiểu Cảnh, con cùng dì xuống lầu mau. Dì lấy khăn nhúng nước nóng đắp cho con.”
“Thôi khỏi ạ.” Cảnh Chí Sâm xoa xoa cục u trên thái dương, ráng kìm
nén cơn giận, nói với bà Kiều Tuệ Tuệ,“Dì Kiều, con còn bận chút việc,
không quấy rầy gia đình mình nữa. Nhờ dì chăm sóc Kiều Kiều.” Dứt lời,
anh ta nhanh nhảu bước xuống lầu, không buồn liếc nhìn Mục Kiều.
Tiễn Cảnh Chí Sâm đi về, bà Kiều Tuệ Tuệ quay lại phòng Mục Kiều, thấy Mục Kiều úp mặt vô gối, khóc thút thít .
Kiều Tuệ Tuệ vỗ nhẹ sau lưng con gái:“Kiều Kiều, rốt cuộc con có muốn làm hòa với Tiểu Cảnh hay không? Nó không đến, thì con tự hành xác, bỏ
ăn bỏ uống. Mà nó đến, con lại dữ dằn ra tay đánh nó. Vì con, trên mặt
nó mọc lên trái chanh đấy. Nếu để bà Cảnh thấy được, bà ta thể nào cũng
xót ruột thay con trai, rồi lại có thêm thành kiến với con nữa.”
“Cảnh Chí Sâm là tên khốn nạn. Con hận không thể đập chết anh ta!” Giọng Mục Kiều khàn đục.
“Con như vậy, chỉ khiến sự việc lợi bất cập hại thêm thôi. Có lẽ,
Tiểu Cảnh đã chán chường trước thái độ của con. Hôm nay con hành động
quá quyết liệt, không hề lưu lại chút tôn nghiêm cuối cùng cho nó. Ngộ
nhỡ nó vì tức giận mà dứt khoát chia tay, lúc ấy con phải làm sao? Con
hiện tại giận quá mất khôn, chỉ biết bù lu bù loa giải tỏa cảm xúc của
riêng mình. Chờ Tiểu Cảnh thật sự không cần con nữa, lúc ấy con hối hận
cũng không kịp” Kiều Tuệ Tuệ khuyên lời thấm thía,“Lòng dạ con quá hẹp
hòi, mãi cố chấp truy vấn ngọn ngành chuyện quá khứ. Theo mẹ nghĩ, quá
khứ của Tiểu Cảnh và Mục Táp chẳng còn mấy quan trọng. Hai đứa nó đã cam đoan, giữa bọn nó không hề phát sinh những chuyện như con suy đoán. Vậy tại sao con chưa chịu buông tha? Sao