
. Em dự định mặc sườn xám đi dạo khắp phố.”
“Sườn xám mang phong cách uyển chuyển, duyên dáng, tôn nét đẹp nội
hàm, cởi mở quá thì phản tác dụng đấy.” Anh nghiêm nghị nhắc nhở.
“Ối giời, anh cổ hữu thế. Lâu lâu mới có dịp mặc sườn xám, nên em muốn để nhiều người chiêm ngưỡng tí thôi mà.”
“Em chỉ cần mặc sườn xám, đi loang quanh trong nhà để anh ngắm. Hứa
với em, anh sẽ thưởng thức…một cách nồng nhiệt nhất” Ánh mắt anh chứa
đầy thâm ý.
Mục Táp lần nữa câm nín.
Mặc dù gọi phần dành cho hai người, nhưng trên bàn có tới sáu, bảy
món mặn và một món canh, hai người không cách nào ăn hết. Mục Táp đặc
biệt thích món ba ba nấu bồ câu, cảm thấy bỏ thừa rất đáng tiếc. Tống
Vực liền nói không sao cả, ăn không hết thì gói lại, đem về nhà, để
dành làm thức ăn khuya, chẳng phải bụng em hay đánh trống vào giữa đêm
à? Lúc nói chuyện, ngữ khí của anh ẩn chứa sự trêu đùa. Xem ra anh đang
giễu cợt việc rạng sáng hôm kia, cô vì đói bụng mà phải tỉnh dậy mò
xuống bếp, lục tục nấu vội món sủi cảo hấp để ‘cứu đói’ . Lúc cô vừa bỏ
sủi cảo vào nồi hấp điện, giọng nói anh đột ngột vang lên từ đằng
sau:“Anh cũng đói bụng, em nhớ hấp thêm mấy viên cho anh.”.
Sau, anh còn bảo gần mực thì đen. Trước kia, anh nào có thói quen ăn
khuya. Từ ngày làm chồng cô, dần dà anh bị lây nhiễm thói xấu của cô.
Mục Táp liền đáp trả, đấy là nhờ cô khai phá bản chất ‘dễ sa ngã’ tiềm
tàng của anh.
Nhân viên đem máy quét thẻ đến, Tống Vực móc thẻ đưa đối phương. Mục Táp đứng dậy, nói: “Em đi toilet.”
Lúc cô rửa tay, thuận tiện thoa lại chút son bóng.
Trên đường trở về phòng, Mục Táp trông thấy phòng bao phía trước bất
chợt mở toang cửa. Vài giây sau, gương mặt quen thuộc hiện ra trước mắt
cô. Đúng là oan gia ngõ hẹp, người cô thấy là Cảnh Chí Sâm.
Cảnh Chí Sâm tựa hồ muốn tìm chỗ hút thuốc, vì giữa hai ngón tay anh
ta kẹp điếu thuốc lá chưa đốt lửa. Khi thấy Mục Táp, cặp mắt anh ta tức
thời sáng rỡ, đôi chân tự động tăng tốc, lại gần cô.
“Táp Táp, em đến đây dùng bữa à?” Cảnh Chí Sâm cất giọng tự nhiên chào hỏi, tay phối hợp nhét điếu thuốc vô túi.
Không chờ Mục Táp ừ hử, Tống Vực đã mở cửa phòng bao, áo khoác giắt
trên khuỷu tay, thanh âm không nặng không nhẹ:“Táp Táp, chúng ta nên về
rồi.”
Mục Táp ‘Dạ’ một tiếng, vội vã lách qua người Cảnh Chí Sâm, chạy đến
bên Tống Vực. Tống Vực tươi cười mơn trớn mái tóc cô, rồi ngón tay anh
trượt xuống bờ môi đỏ: “Màu son này đẹp nhỉ” Dứt lời, tay anh ôm sát eo
cô, sóng đôi ra cửa.
Cảnh Chí Sâm đứng sững tại chỗ, mắt mở trân trân nhìn theo bóng hai
người. Lần đầu tiên, Cảnh Chí Sâm chứng kiến Mục Táp thân thiết với
người đàn ông khác. Bấy chừ, anh ta không cách nào diễn tả được tư vị
dưới đáy lòng mình. Lồng ngực dường như co thít lại, anh ta khẽ nhíu
mày, giơ tay nới lỏng caravat, thở dài nặng trĩu.
Tống Vực – người chồng hợp pháp của Mục Táp – một người đàn ông xuất sắc, có thể tay không đánh lui mọi tình địch……
Vợ chồng Mục Táp đi rồi, điện thoại Cảnh Chí Sâm liền đổ chuông, là bà Kiều Tuệ Tuệ gọi đến.
Khoảng thời gian này, cảm xúc Mục Kiều vẫn bất ổn, nên thường xuyên
kiếm chuyện gây gỗ với anh ta. Mỗi lần cãi vã là một lần Mục Kiều đỏ
bừng mặt, tìm cách lái sang câu hỏi “Cảnh Chí Sâm, anh phải thành thật
trả lời tôi biết, rốt cuộc anh và Mục Táp đã làm chuyện gì có lỗi với
tôi hay chưa?” Anh ta luôn miệng biện giải bản thân và Mục Táp hoàn toàn trong sạch. Nhưng Mục Kiều lại ương bướng, nhất quyết không tin, hành
xử dai như đĩa, cứ truy hỏi tới lui.
Cuối cùng tức nước vỡ bờ, vào ba ngày trước, anh ta nhịn hết nổi,
phẫn nộ cùng Mục Kiều tranh cãi một trận kịch liệt. Ngay lúc Mục Kiều
giở thói đa nghi như Tào Tháo, dùng những lời chối tai nói sốc óc anh
ta. Lúc ấy, huyện thái dương anh ta nhảy bùm bùm như muốn vỡ tung mạch
máu, đôi mắt đục ngầu, anh ta rống lên:“Đúng đấy, cô nói chính xác lắm
luôn. Tôi quả thực chưa dứt tình cũ, vẫn nhớ mãi không quên Táp Táp.
Những khi ôm cô ngủ, tôi đều ảo tưởng mình đang ôm cô ấy, nói thế cô vừa lòng chưa?!”
Mục Kiều giận đến phát run,chỉ tay thẳng mặt anh ta, song đôi môi mấy máy, mãi không nói nên lời. Nhìn thấy bộ dáng cô ta như vậy, nội tâm
anh ta lại dội lên luồn khoái cảm hả hê độc địa.
Nói thì nói sướng mồm thật đấy, nhưng cuối cùng, anh ta vẫn phải có
trách nhiệm thu dọn cục diện rối rắm này. Bằng chứng là, hôm nay bà Kiều Tuệ Tuệ đã gọi điện tới.
Cảnh Chí Sâm thở dài thườn thượt, lấy tay day day mi tâm, đoạn tiếp
máy, dùng giọng điệu hòa nhã:“Dì Kiều, dì gọi con có việc gì ạ?”
“Tiểu Cảnh, con lại cãi nhau với Kiều Kiều ư? Con bé mấy ngày nay
không ăn không uống, chỉ nhốt mình trong phòng. Dì và ba nó khuyên hết
lời, nhưng nó vẫn cố chấp không nghe. Ôi chao, tính tình nó tệ hại như
vậy, mà trước giờ con vẫn chịu đựng được nó. Dì thật sự phải cám ơn con
nhiều lắm. À, lúc trước bác sĩ đã nói, chuyển sẩy thai ảnh hưởng rất lớn đến tâm lí và cảm xúc của con bé, tạo thành gánh nặng trong lòng nó,
khiến nó hay suy nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng tiêu cực. Con người ta sống ở đời, cần có một sức khỏe tốt và m