
từng nói những lời âu yếm
với bất kì ai cả.”
“Lời nói dối kinh điển.”
“Thật mà. Lúc trước chỉ có phụ nữ theo đuổi anh thôi, làm anh phiền
chết đi được. Cho nên thái độ của anh với họ rất gay gắt.” Tống Vực thản nhiên kể:: “Bây giờ ngẫm lại, có lẽ lúc ấy anh hành xử rắn quá, hẳn nên mềm mỏng tí.”
“Hiện tại chồng em đã biết cách khéo léo đưa đẩy?” Mục Táp cười, duỗi tay lấy hộp kẹo.
Anh nhanh nhẹn lấy thay cô, mở nắp hộp, cầm một viên đút vô miệng
cô:“Nói đúng hơn, tính tình chồng em càng ngày càng tốt, đã nắm được bí
quyết tùy mặt gửi lời, biết khi nào phụ nữ vui vẻ, lúc nào thì khó chịu, nên ứng phó tương đối ổn.”
Mục Táp tiện thể cắn phập ngón tay anh:“Anh muốn ám chỉ bản thân mình ngày càng giảo hoạt.”
Anh véo quai hàm phúng phính của cô, nở nụ cười sáng tựa ánh trăng
trên trời, anh không phủ nhận cũng chẳng thừa thận, chỉ nhắc:“Ăn nhanh
lên nào. Đỗ xe ở đây lâu quá, thể nào cảnh sát cũng hiểu nhầm chúng ta
đang làm việc cấm trẻ em dưới mười tám tuổi.”
Chờ Mục Táp ăn no nê, Tống Vực mới lái xe chạy tiếp. Tâm trạng bức
bối hoàn toàn bay biến, ngồi trên xe, Mục Táp còn ngẫu hứng ngâm nga bài ca quen thuộc.
Trước khi ngủ, Tống Vực cởi áo khoác và áo sơmi trong, giựt phăng
caravat trên cổ, dùng vẻ mặt đường hoàng nghiêm túc:“Cùng tắm nha vợ?”
Mục Táp lắc đầu như chưa bao giờ được lắc.
Anh bị từ chối, song ý cười không giảm, đôi mắt nhìn cô lăm lăm, phô
ra thái độ ‘anh không phê chuẩn sự từ chối của em’, ngã ngớn nói: “Ngại
ngùng chi hả em, cứ thử một lần xem sao.”
Dứt lời, anh phăm phăm lại gần cô, bế bổng cô lên, hùng hổ tiến vào
phòng tắm. Mục Táp “Á” một tiếng, la oai oái hai chữ “Giết người”. Tay
Tống Vực phết nhẹ bờ mông tròn lẳng, thoải mái thừa nhận:“Chính xác. Anh đây muốn tiền dâm hậu sát.”
Vô phòng tắm, anh dùng chân đóng mạnh cửa. Tay anh thuần thục lột
sạch quần áo cô, đặt cô vào bồn tắm lớn. Sau đó, anh vặn vòi sen, tỉ mỉ
dùng tay thử nhiệt độ nước, rồi mới tưới lên cơ thể cô. Ban đầu cô hơi
nghi hoặc, lát sau mới biết anh muốn tắm cho mình.
Bàn tay anh nhẹ nhàng du ngoạn khắp cơ thể cô. Anh cúi đầu, miệng kề
sát vành tai đỏ tía:“Chờ em tắm thơm ngào ngạt, anh mới bắt tay hành
động.”
Nói tới nói lui, anh vẫn đàng hoàng giúp cô tắm sạch.
Tắm xong, anh lấy khăn lông giúp cô lau khô người, lau từ đầu đến
chân, lau luôn cả…nơi thầm kín mềm mại, và tiếp tục mặc áo ngủ cho cô.
Hoàn tất xong các bước, anh dúi đầu vào cần cổ mảnh dẻ, ngửi thật sâu
mùi hương dìu dịu, nhỏen miệng cười, nói “Thơm quá”, thuận thể cắn cắn
bờ vai láng mịn, trắng ngần. Tay anh bao trùm lên bộ ngựa sữa đáng yêu,
ve vuốt rất có kĩ xảo, nhưng ngữ khí cực kì nghiêm túc:“Gia đình ta đề
cao tính dân chủ, công bằng. Ngày mai tới phiên em giúp anh tắm đấy
nhé.”
Mục Táp bỗng nhớ về thời thơ ấu. Những lúc mẹ cô vắng nhà, bố cô có
nhiệm vụ tắm rửa cho cô. Khi đó cô rất hí hửng, bởi có thể vọc nước
thoải mái, vô tư hí hoáy chú vịt vàng, mà không sợ bố la rầy như mẹ.
Mục Táp ngẫm nghĩ, xét theo khía cạnh nào đó, tắm rửa là một việc rất thiêng liêng, vì chỉ có thể chia sẻ với những người thân yêu nhất của
mình.
*
Sau khi tắm xong, Mạc Tử Tuyền ngồi trước bàn trang điểm, dùng khăn
lau khô mái tóc dài. Tiếp theo, chị ta tự mát xa phần gáy và bộ ngực
của mình, cuối cùng lặng thinh săm soi bản thân qua gương.
Ngắm nghía chán chê, chị ta quay sang mở ngăn kéo màu vàng sậm của tủ trang điểm, lấy phong thư dày, đổ xấp ảnh chụp bên trong ra.
Góc độ chụp khá chuẩn, ít nhất người ngoài nhìn vào, liền phán theo
chủ quan, đây là đôi tình nhân yêu nhau tha thiết, say sưa trao nhau nụ
hôn nồng nàn ngay giữa nơi công cộng.
Miệng chị ta lẩm nhẩm hai chữ Mục Táp, trong lòng càng lúc càng chán ghét.
Ông trời quá bất công! Dựa vào cái gì mà loại người này có thể quang
minh chính đại sóng vai cùng Tống Vực. Lúc chị ta và Tống Vực quấn quýt
bên nhau, chả biết cô ta đang ở xó xỉnh nào kìa. Chị ta nhất quyết không để kẻ đến sau cướp hết mọi thứ đáng nhẽ thuộc về mình.
Lựa chọn ở lại Tống gia, có nghĩa chị ta đã đánh cuộc tất cả cho
quyết tâm giành lại Tống Vực, cũng như tìm về tình yêu và sự sủng ái
ngày xưa của anh. Vốn dĩ, hết thảy chỉ thuộc về duy nhất Mạc Tử Tuyền.
Thật lâu trước kia, có cô bạn học cùng lớp với chị ta dám to gan mơ
tưởng Tống Vực. Những khi Tống Vực tới đón chị ta tan lớp, cô nàng kia
không biết xấu hổ, õng a õng ẹo lượn lờ trước mắt anh, về sau còn dám
bắt chuyện với anh. Tống Vực theo phép lịch sự đối đáp vài câu. Tất cả
đều bị Mạc Tử Tuyền ghim vào lòng. Không lâu sau, chỉ bằng vài thủ đoạn
nho nhỏ, chị ta đã biến cô nàng thành đối tượng chỉ trích của cả trường, hằng ngày phải cam chịu đủ loại nhục nhã, thoái mạ. Cuối cùng, cô ta
suy sụp trước miệng lưỡi cay độc của thế gian, hoảng loạn nhờ bố mẹ
chuyển trường giúp mình.
Đã là con người, ai ai cũng có sơ hở và những bí mật khó nói, Mục Táp cũng không ngoại lệ. Và giờ…đã bị chị ta bắt thóp.
Nghĩ tới đây, khóe miệng chị ta nhịn không được, cong thành nét cười
nham hiểm và lạnh lùng. Chị ta hớn hở đem xấp hình nhét vô phòng