Old school Easter eggs.
Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324344

Bình chọn: 9.00/10/434 lượt.

vai anh.

Tối hôm nay, Mục Táp đang ngủ, bỗng dưng bụng đau quằn quại, tỉnh dậy thì phát hiện tới ngày ‘đèn đỏ’. Cô liền vào toilet xử lí, trở ra thì

thấy Tống Vực cũng thức giấc. Anh đứng dậy, rót ly nước nóng đưa cô. Cô

uống xong thì nằm nhoài xuống giường. Cơ thể anh nóng hầm hập kề sát

lưng cô. Bàn tay anh trườn ra trước, xoa quanh vùng bụng cô. Lòng bàn

tay anh vừa ấm lại vừa dày, như thể chiếc lò sưởi nhỏ, giúp cô thư thái

hơn.

Cô khép mi mắt, lặng yên chìm vào giấc ngủ ngon.

Lúc thức dậy, cô thấy cả người mình làm tổ trong lòng anh, đầu gối lên cánh tay anh, kê chân trên đùi anh.

Tư thế này…thật quyến luyến biết bao.

“Dậy rồi?” Anh nghiêng đầu, giọng nói hơi trầm khàn,“Bụng em còn đau không?”

Cô lắc đầu. Ánh dương bên ngoài lách qua rèm cửa sổ, nhập vào gương

mặt anh. Cô mỉm cười ngọt ngào, dùng ngón tay miêu tả tỉ mỉ ngũ quan

tuấn tú của anh.

Từ lần Mục gia xảy ra chuyện không vui, Mục Táp chưa bao giờ chủ động gọi điện hỏi thăm tình hình bên ấy. Giữa trưa hôm nay, Mục Táp đang tập trung kiểm tra chi tiết bản kế hoạch, chuẩn bị trình lên cấp trên đánh

giá, thì nhận được điện thoại của bà Kiều Tuệ Tuệ.

“Táp Táp, mai thứ sáu, con tan làm thì ghé nhà chơi nhé. Dì nấu nhiều món ăn ngon lắm.” Thanh âm Kiều Tuệ Tuệ dịu dàng như nước chảy, tựa hồ

bà đã quên những trò khôi hài hôm trước.

Nói thật, cô không để bụng việc Mục Kiều hung hăng chỉ trích phê phán cô. Dẫu sao cũng là cô sai trước. Nhưng việc gì cũng có giới hạn. Một

khi Mục Kiều ngang ngược đụng chạm mẹ cô, thì mọi chuyện đã rẽ sang

hướng khác .

Không để Mục Táp có cơ hội từ chối, Kiều Tuệ Tuệ nói tiếp:“Táp Táp,

hôm trước con bé Kiều Kiều giận quá mất khôn, nên không chú ý lời ăn

tiếng nói. Bố con đã nghiêm khắc phê bình, bảo ban lại nó rồi. Dì hi

vọng, con có thể thông cảm cho em nó. Người một nhà, đôi khi khó tránh

khỏi lời qua tiếng lại mà con. Quan trọng là chúng ta có thể thẳng thắn

chia sẻ nỗi lòng cho đôi bên cùng hiểu. Nếu con còn vướng mắc hay khó

chịu, vậy dì thay mặt Kiều Kiều xin lỗi con. Hơn nữa, dạo này tinh thần

bố con sa sút, con về trò chuyện với ông ấy đi”

Kiều Tuệ Tuệ đã nói hết nước hết cái, Mục Táp khó lòng từ chối.

Chạng vạng ngày hôm sau, Mục Táp về Mục gia. Vừa vào nhà, cô liền nom thấy bàn ăn thịnh soạn bày biện trước mắt. Ngay giữa trung tâm là ba

món: thịt bò xào ớt xanh, cà tím nhồi thịt băm, tôm nấu nấm, đều là

những món cô mê tít .

“Táp Táp tới rồi à? Mau vào đi con.” Kiều Tuệ Tuệ đứng dậy, cười nói,“Để dì đi xới cơm.”

“Tống Vực đâu con?” Ông Mục Chính Khang hỏi.

“Dạ, từ sáng sớm, anh ấy đã chạy tới công ty. Hôm nay có tận bốn năm hội nghị lớn nhỏ, đến giờ vẫn chưa tan tầm bố ạ.”

“Bận dữ vậy à. Con nhớ nhắc nó giữ gìn sức khỏe.” Mục Chính Khang dặn dò.

Mục Kiều lặng lẽ ngồi một bên, chăm chú dán mắt vào màn hình di động, không buồn ngó ngàng Mục Táp .

Kiều Tuệ Tuệ bê bát cơm đầy, đặt ngay chỗ Mục Táp, và dùng khuỷu tay

huých nhẹ Mục Kiều:“Đừng xem nữa con. Mau ăn cơm đi. Mà chị về chơi kìa, sao con không chào chị một tiếng?”

Mục Kiều dừng động tác đôi tay, miệng lầu bầu tỏ vẻ bất cần:“Con

không mù đâu mẹ. Con biết ai tới nhà mình mà, cũng chả phải khách quý

khách hiếm, bày đặt chào hỏi rườm rà làm gì?”.

Mục Chính Khang húng hắng ho vài tiếng, bất đắc dĩ liếc nhìn cô con gái út, đoạn thu tầm mắt, quay sang bảo Mục Táp dùng cơm.

Kiều Tuệ Tuệ chủ động hỏi han tình hình công việc của Mục Táp. Mục

Táp lễ phép trả lời bà vài câu. Cô vươn tay, toan gắp miếng cá chua nằm

gần giữa bàn, vừa vặn Mục Kiều đặt đũa ngay đó. Hai đôi đũa chạm đầu

chung một chỗ, Mục Kiều lập tức nhăn mặt, rút tay về. Bởi động tác quá

nhanh và mạnh, nên tay cô ta không cẩn thận quơ đổ ly rượu của ông Mục

Chính Khang.

Sàn nhà vang tiếng “xoảng”, Kiều Tuệ Tuệ vội vàng khom mình nhặt ly rượu “Tôi đi đổi cái khác cho ông.”

“Thái độ gì đấy hả?” Mục Chính Khang chau mày nhìn Mục Kiều, trầm

giọng,“Trời đánh tránh bữa ăn, con không thể vui vẻ dùng cơm và trò

chuyện với mọi người ư? Sao cứ vùng vằng, giãy nảy như đứa dở hơi thế?”

Mục Kiều đanh mặt, tức tốc đáp trả:“Chẳng qua con chỉ lỡ tay làm rơi

cái ly. Bố có cần nặng lời thế không? Con thấy dạo này bố buồn cười lắm

nhé, cứ chăm chăm chĩa mũi dùi vào con, bắt bẻ từng li từng tí. Sao bố

thiên vị thế?”

Từ ngày Mục Kiều xúc phạm bà Trình Hạo Anh, Mục Chính Khang sục sôi

lửa giận, bực bội la rầy Kiều Tuệ Tuệ. Ông trách bà quá nuông chiều,

dung túng Mục Kiều, trách bà tự tay đắp nặn nên cô con gái điêu ngoa,

đỏng đảnh. Kiều Tuệ Tuệ tự biết mình đuối lí, nên lặng thinh nghe chồng

giáo huấn, không dám ho he nửa lời. Tuy nhiên, Mục Kiều tình cờ nghe

thấy. Cô ta cảm thấy không phục, bèn chạy đến tranh luận cùng ông. Cô ta thẳng thừng trách móc ông không tôn trọng người vợ hiện tại, trong lòng chỉ khư khư ôm ấp bóng hình bà vợ trước . Cô ta lên án hành động của

ông là dụng tình bất chuyên*, khiến ông nổi cơn tam bành.

*Có nghĩa là người không chung thủy, chỉ biết lợi dụng tình cảm của người khác.

“Kiều Kiều, con nói bớt vài câu giùm mẹ.” Kiều Tuệ Tuệ l