
i liệu, mở lời:“Xin lỗi em, hôm nay anh thất hứa. Tuần sau anh bù
lại nhé.”
“Sau này mấy gã kia còn có thể đến gây chuyện nữa không?” Mục Táp chủ động hỏi chuyện ẩu đả hôm nay.
Quán trà đó là năm xưa Tống Hạo mua tặng Mạc Tử Tuyền. Lúc ấy để có
được quyền sở hữu, Tống Hạo phải trải qua cuộc cạnh tranh khá gay gắt,
nên đắc tội không ít người. Sau khi Tống Hạo qua đời, những kẻ xấu bụng
thường tìm tới quán xỉa xói gây rối, đặc biệt luôn canh đúng lúc Mạc Tử
Tuyền đến quán kiểm tra tình hình kinh doanh, hiển nhiên là cố tình gây
phiền toái cho chị ta, thuận tiện mượn cơ hội chấm mút chút chút, mồm
miệng phối hợp tay chân, nâng trình trơ tráo, bỉ ổi lên gấp đôi. Một,
hai lần đầu, Mạc Tử Tuyền cố nhẫn nhịn. Lâu dần, chị ta âm thầm đối phó
mấy kẻ đáng khinh giấu mặt phía sau. Thế nên hôm nay, sự việc mới ầm ĩ
khác thường, bọn chúng cố ý đập phá tan nát dụng cụ trong quán. Song Mạc Tử Tuyền lâm nguy không sợ, một mình ra ứng phó bọn chúng. Tất nhiên
trước khi đi, chị ta đã bảo nhân viên phục vụ gọi điện cầu cứu Tống
Vực.
“Em yên tâm, bọn chúng không có lá gan đấy đâu .” Tống Vực đáp.
Mục Táp gật đầu, vươn tay lấy ấm điện trên bàn thủy tinh, xoay người
vô bếp, định pha cho mình ly cacao nóng. Tống Vực theo cô sát gót, lúc
cô đương khuấy nước, anh bèn đặt tay lên vai cô, thấp giọng hỏi:“Giận
rồi ư?”
“Hơi hơi.” Mục Táp đáp thành thật.
Anh xoay bờ vai cô lại, bắt cô đứng đối diện anh và nhìn sâu vào mắt cô:“Em muốn hỏi anh gì không?”
Ánh mắt anh hun hút mà sáng ngời, đẹp tựa làn mưa trắng xóa rơi trong màn đêm đen. Đôi mắt sâu lắng ấy cứ nhìn cô đăm đắm, tựa hồ trong thế
giới của anh chỉ duy nhất mình cô.
“Chị ta xảy ra chuyện, anh sốt ruột lắm à?” Mục Táp hỏi,“Vội vàng chạy đến trợ giúp là sợ chị ta bị người khác ức hiếp?”
“Chị ta không phải nguyên nhân trọng yếu. Anh vội vàng là vì Tống
Hạo. Lúc còn sống, anh ấy rất thích tới đó uống trà và đọc sách, còn hay nói đùa, nơi đó là cõi niết bàn của riêng anh ấy, nên anh ấy vô cùng
trân quý. Do đó anh không thể trơ mắt nhìn nơi anh mình yêu thích bị xâm phạm, quấy rối.” Tống Vực giải thích cặn kẽ.
“Vậy anh còn tình cảm với chị ta không?” Mục Táp xoáy sâu vào mắt
anh,“Đừng gạt em, có thì nói có, không thì nói không. Hãy trả lời thật
lòng.”
Ánh sáng ngoài cửa sổ len vô phòng, nhuộm vào đôi mắt anh, chiếu ra
chùm tia sáng mỏng. Vẻ mặt anh trầm tĩnh nhìn cô, hỏi:“Táp Táp, em đã
biết chuyện gì?”
“Em biết gì không quan trọng. Quan trọng là anh hãy thành thật trả lời em, anh còn tình cảm với chị ta không?
“Không.” Tống Vực trịnh trọng đáp.
“Tình xưa đã thành dĩ vãng?”
“Đã sớm trôi qua rồi em.” Giọng nói anh êm ái, lọt xuống đáy tai cô,
như thể muốn mê hoặc lòng cô,“Táp Táp, anh không hề gạt em. Tất cả chỉ
là quá khứ”
Dứt lời, anh cúi đầu, đôi môi mơn man trên trán cô.
“Em biết anh không gạt em” Mục Táp cúi đầu, dáng vẻ thập phần nhu
thuận ,“Nhưng em vẫn khó chịu lắm. Về sau anh nhớ giữ khoảng cách với
chị ta đấy nhé.”
“OK, anh nhất định sẽ làm được.”
Mục Táp vẫn không ngẩng đầu.
“Sao thế?” Anh cười,“Em không tin anh?”
“Không phải.” Mục Táp lắc đầu.
“Vậy sao còn hờn dỗi?” Anh véo nhẹ đôi má hồng,“Em muốn phạt anh thế nào đây?”
“Em không biết.” Mục Táp xoay người, toan cầm tách cacao. Song Tống
Vực hành động nhanh hơn, anh cầm tách, nhấp thử một ngụm, gật đầu nói
vừa uống, rồi dí sát miệng tách vào môi cô. Cô phối hợp hé môi, nhấp một ngụm, bờ môi liền dính bọt nước li ti.
Tống Vực dùng ngón trỏ chùi nhẹ môi cô:“Trước đây anh từng nói, anh
không biết cách dỗ dành người khác. Hay em chỉ anh đi, làm cách nào để
em nguôi giận?”
Tống Vực đã nói vậy, Mục Táp cũng không đành lòng làm anh khó xử. Cô
tùy tiện đưa ra yêu cầu, phạt anh tối nay rửa bát. Anh cười nói không
thành vấn đề, rửa một tuần cũng được. Sau đó, anh vui vẻ ôm cô ra ngồi
sô pha phòng khách.
“Anh thật sự không biết cách dỗ dành người khác?” Cô ngồi trong lòng anh, hiếu kì hỏi.
“Hoàn toàn mù mờ.” Anh quệt nhẹ mũi cô.
“Đầu óc anh thông minh như vậy, lại ngu ngơ cách lấy lòng người khác ư?.” Tay cô rên nhẹ khắp trán anh.
“Bộ não con người chia thành nhiều chức năng mà em. Có lẽ ở phân khu
dỗ người, sóng não anh có trị số âm.” Anh dò hỏi,“Hay anh thử học?”
“Thôi khỏi.” Mục Táp lắc đầu, ngả đầu trên vai anh, hít sâu mùi hương của riêng anh,“Chỉ cần anh giữ lời là được. Còn có, anh đừng sống khép
kín quá, sẽ rất khó để em thân cận anh.”
“Anh khiến em sợ hãi à?” Anh ôm ghì lấy cô, tay anh ve vuốt sau lưng cô.
“Hơi hơi.”
Anh nhoẻn miệng cười, đưa ra nhận xét khách quan:“Tổng thể mà nói,
thời gian chúng ta chung sống chưa được bao lâu, sau này ắt hẳn sẽ xuất
hiện những mâu thuẫn và xung đột. Nhưng anh hứa với em, anh sẽ tận lực
thích ứng và cải thiện những thiếu sót của bản thân.”
“Em ghi âm lại đấy nhé. Tránh tình trạng sau này anh lật lọng.”
“Không bao giờ.” Thần sắc anh bỗng nhiên trầm hẳn, khóe miệng nhếch
thành nụ cười bất đắc dĩ “Tống phu nhân ơi, chẳng nhẽ em không tín nhiệm Tống tiên sinh của mình tí tẹo nào sao?”.
Mục Táp đáp trả bằng cách đấm mạnh