Duck hunt
Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324174

Bình chọn: 10.00/10/417 lượt.

gì để em giúp

không?”.

Mạc Tử Tuyền lắc đầu, bàn tay mịn màng cầm chiếc thìa cà phê múc trà

vào ấm:“Không cần đâu. Coi vậy chứ trình tự pha trà phức tạp lắm. Em

chưa học qua, chỉ sợ hơi khó.”

“Chị dâu tài ghê á. Cái gì cũng biết, làm gì cũng giỏi. Em thua xa lắc xa lơ.” Mục Táp nói đùa .

“Em đừng nói thế. Mỗi người đều có sở trường riêng biệt.” Mạc Tử

Tuyền ngoái đầu, nhìn Mục Táp bằng ánh mắt thâm sâu khó lường, tươi cười thỏa đáng,“Biết đâu thứ em giỏi, lại là sở đoản của chị.”

Mục Táp ngẫm nghĩ rồi nói:“À quên, chị dâu này, cái áo khoác lần

trước chị tặng em đấy. Trong túi áo, em thấy có cái này.” Nói đoạn, cô

xòe lòng bàn tay trái, mặt trên là khối dây đồng hồ bị đứt ,“Em thấy

chất liệu rất tốt, hình như làm bằng da cao cấp. Sợ là đồ chị dâu để

trong túi rồi quên mất, nên không dám tùy tiện vứt bỏ.”

Tầm mắt Mạc Tử Tuyền dừng trên lòng bàn tay Mục Táp hồi lâu, lát sau

mới cong cong khóe miệng:“Cái này đúng là của chị, dây đồng hồ này đã

cũ. Chính chị cũng quên béng đã nhét nó vào túi áo, đoản quá đi mất.”

“Vậy em đương nhiên trả lại chị.” Mục Táp giao qua.

Mạc Tử Tuyền nhận lấy, ngón tay ve vuốt đường vân cá sấu, ánh mắt

trong veo lia khắp khuôn mặt Mục Táp, ý cười không suy suyển:“Em có

chuyện cần nói riêng với chị hả?”

“Không ạ.” Mục Táp mỉm cười,“Em vào đây vì muốn phụ giúp chị thôi.”

“Chị tự làm được mà.” Mạc Tử Tuyền đáp,“Chị làm mấy việc này hằng

ngày, đã sớm thành thói quen, nên không thấy mệt nhọc hay vất vả gì hết. Em cứ ra ngoài, trò chuyện với mẹ đi.”

Mục Táp “Vâng” một tiếng, rồi xoay người ra ngoài.

Lúc dùng trà, hưng phấn của bà Tống vẫn không suy giảm, bà kể chuyện

một người bạn của bà vừa mới có hai thằng cháu sinh đôi, vừa trắng lại

vừa mềm, nhìn y như cục bột nhỏ. Lúc đi đầy tháng hai đứa, bà cảm thấy

rất thích chúng, nên nhận làm cháu nuôi.

Bà kể câu chuyện này là có hàm ý sâu xa.

Tống Vực đặt tay trái lên đùi, miệng cười tao nhã. Nghe bà Tống kể

xong, anh liền đáp: “Đúng nhỉ! Trong nhà có đứa con nít sẽ náo nhiệt hơn nhiều.”

Mạc Tử Tuyền nghe vậy, đặt tách trà trong tay xuống bàn, tiếp sau

dùng khăn giấy lau sạch khóe miệng, vẻ mặt tự nhiên, không biểu cảm.

Song, Mục Táp lại nhìn thấy hai đầu chân mày của chị ta khẽ nhíu.

Bà Tống hào hứng nói: “Đúng đấy đúng đấy! Tụi con còn trẻ nên không

biết đâu. Người già chỉ có duy nhất thú vui là được ôm cháu chơi đùa.

Ngày trước, mẹ không cảm nhận được hết niềm vui sướng ấy. Nhưng khi tự

tay bồng bế mấy đứa bé, trái tim như tan chảy, chân chính nếm vị hạnh

phúc.”

“Mẹ ơi, mẹ đừng gấp gáp quá. Chúng con kết hôn chưa được bao lâu mà.” Tống Vực khuyên: “Trước tiên, mẹ cần tịnh dưỡng sức khỏe cho tốt. Bằng

không sau này, mẹ chỉ có thể ngồi một chỗ ôm cháu thôi.”

Bà Tống cười híp cả mắt, gật đầu lia lịa.

Đến tám giờ rưỡi, Tống Vực và Mục Táp xin phép ra về. Trước khi đi,

Mạc Tử Tuyền thân thiết nắm tay Mục Táp, cười khách khí, nói: “Táp Táp,

hai vợ chồng em nhớ thường xuyên về đây chơi nhé. Mẹ rất vui vẻ khi thấy hai em về. ”

Mục Táp gật đầu, bình tĩnh nói:“Vâng, chúng em sẽ thường xuyên về thăm mẹ và chị.”

Hai vợ chồng Tống Vực đi rồi, Mạc Tử Tuyền liền dìu dỡ bà Tống về

phòng, chăm sóc bà nghỉ ngơi. Chờ bà say giấc, chị ta mới rời phòng, tay nâng làn váy trở lại phòng mình.

Chị ta lẳng lặng ngồi bên mép gường khá lâu, tiếp sau cầm di động, bấm một dãy số.

“Lí Hằng, là tôi, Mạc Tử Tuyền đây. Anh hãy giúp tôi điều tra một

người.” Mạc Tử Tuyền trấn tĩnh thốt từng chữ rõ ràng,“Tôi cần toàn bộ tư liệu, càng chi tiết càng tốt. Bao gồm bối cảnh gia đình, lí lịch công

việc, quan hệ xã giao, tình trạng sức khỏe, những sự kiện đáng chú ý

trong quá khứ. Tóm lại, tôi muốn biết tường tận về con người đó.”

Mạc Tử Tuyền vừa nói vừa đứng dậy, chậm chạp đi tới cửa sổ. Những

ngón tay thanh mảnh vén lên tầm màn che cửa:“Cô ta tên Mục Táp, là vợ

Tống Vực. Tôi muốn anh hành động thật kín kẽ và chuyên nghiệp. Đặc biệt

lưu ý theo dõi cô ta có tiếp xúc mờ ám với người khác phái hay không.

Nhớ phải cẩn thận, đừng để bị phát hiện.”

Thời gian thấm thoát thoi đưa, trôi qua như một cái chớp mắt. Mùa

đông năm nay tới rất sớm. Sau hai trận mưa to, nhiệt độ đột ngột xuống

thấp. Mọi người đều diện lên mình những trang phục mùa đông dày cộm. Mục Táp cũng mặc chiếc áo len bằng lông cừu thật dày, chân mang đôi ủng to, trên cổ quàng khăn lụa phồng lên một khối. Cô đặc biệt mua bao tay đôi

xinh xắn dành cho bản thân và Tống Vực. Tuy nhiên, anh chỉ hứng thú ngắm nghía khi lần đầu thấy chúng, chứ không sử dụng lần nào.

Hôm nay làm việc, đôi mắt Mục Táp giật liên hồi, như có điềm báo

trước. Quả nhiên, đến giữa trưa, cô nhận được điện thoại của bà Kiều Tuệ Tuệ.

“Táp Táp, hôm nay con về nhà một chuyến nhé. Dì có chuyện muốn hỏi con.” Ngữ khí Kiều Tuệ Tuệ chứa đầy sự nghiêm túc.

Mục Táp thoáng ngơ ngẩn. Nhận thấy giọng điệu khác lạ nơi bà, cô liền hỏi trong nhà xảy ra chuyện gì sao. Kiều Tuệ Tuệ đáp không có, chỉ muốn hỏi cô chút chuyện. Cô có thời gian thì về Mục gia gấp, gíap mặt dễ nói chuyện hơn.

Bà Kiều Tuệ Tuệ trước na