Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324140

Bình chọn: 8.5.00/10/414 lượt.

y luôn kín tiếng về việc nhà cửa, hành xử khá kín đáo. Nghe bà nói đến mức này, Mục Táp trong lòng biết rõ, thể nào

ở nhà cũng xảy ra chuyện. Sau khi gác điện thoại, cô bỏ luôn bữa trưa,

trực tiếp xách túi rời công ty, đón xe về nhà.

Dọc đường đi, tâm tình Mục Táp luôn hồi hộp, bất an, liên tục ngó thời gian trên màn hình điện thoại.

Đến Mục gia, người mở cửa là ông Mục Chính Khang. Nhìn thấy Mục Táp,

biểu hiện của ông rất kinh ngạc:“Táp Táp, sao giờ này con lại về đây?”

“Dạ, là dì kiều gọi điện, bảo có chuyện cần hỏi con. Nên con tranh

thủ giờ nghỉ trưa ghé qua đây tí” Mục Táp đi vào, nhìn lướt qua một

lượt, thấy bà Kiều Tuệ Tuệ và Mục Kiều ngồi trên sô pha phòng khách. Mục Kiều cúi gằm mặt, còn Kiều Tuệ Tuệ vỗ nhè nhẹ sau lưng con gái.

Tim Mục Táp bỗng dưng giựt thót một cái. Bầu không khí ngột ngạt,

lúng túng trong phòng nhiễm vào hơi thở cô. Cô khẽ khàng đặt túi xách

lên bàn, hạ giọng gọi dì Kiều.

Kiều Tuệ Tuệ và Mục Kiều đồng thời ngẩng đầu. Sắc mặt Mục Kiều vô

cùng khó coi. Ánh mắt cô ta nhìn Mục Táp chòng chọc. Ánh mắt ấy so với

nhiệt độ ngoài trời, còn thấp hơn vài lần. Mục Táp chưa bao giờ nhìn

thấy ánh mắt Mục Kiều đáng sợ như thế.

“Mục Táp, không ngờ con người chị quá ti bỉ.”Mục Kiều gằn giọng, nhả

từng chữ một, hai bờ vai cô ta kịch liệt run rẩy ,“Chị hợp lực cùng Cảnh Chí Sâm… đem tôi đùa bỡn trong lòng bàn tay, vui vẻ lắm phải không?”

Quả nhiên là chuyện này. Vừa nãy trên đường, Mục Táp đã lờ mờ suy

đoán vài tình huống có thể phát sinh. Và chuyện liên quan tới Cảnh Chí

Sâm có xác suất lớn nhất.

Thấy Mục Táp không lập tức đáp trả, Mục Kiều cho rằng cô chột dạ,

thanh âm cô ta càng sắc nhọn, chất giọng the thé:“Trời ơi là trời, thử

hỏi có ai làm chị như thế này không cơ chứ? Sau lưng em gái mình, giở

trò đê tiện, mờ ám với bạn trai của nó. Bề ngoài ra vẻ ta đây hiền

ngoan, tốt tính, nhưng lại ngấm ngầm làm mấy chuyện vô sỉ, hèn hạ, ác ý

trêu đùa, sỉ nhục tôi. Rốt cuộc đầu óc chị toan tính thứ gì hả?!”

“Kiều Kiều, em bình tĩnh nghe chị giải thích. Chị không hề ở sau lưng em, làm mấy chuyện mờ ám với bạn trai em, cũng không hề trêu đùa hay sỉ nhục em.” Mục Táp luống cuống phân bua, cảm giác lạnh toát lan tràn

trên từng đầu ngón tay. Điều hòa trong phòng tỏa làn hơi ấm áp, nhưng

toàn thân cô buốt giá đến tận xương ,“Chị sẽ thành thực nói em nghe. Quả thực, trước đây chị từng thích Cảnh Chí Sâm, nhưng chỉ đơn thuần là

tình đơn phương. Anh ta chưa bao giờ hồi đáp, vậy nên quan hệ giữa chị

và anh ta không như em nghĩ đâu.”

“Thế à?” Mục Kiều cười lạnh, ánh mắt càng thêm bén nhọn,“Mục Táp, đến mức này mà chị vẫn muốn ngụy biện, xảo trá? Chính mắt tôi nhìn thấy tin nhắn anh ta gửi chị, lại còn ngay trước ngày chị kết hôn. Chao ôi, viết chân thành, lai láng tình cảm lắm đấy. Anh ta lưu luyến kể lể việc chị

vì anh ta mà trả giá rất nhiều, hết thảy anh ta đều cảm động. Thậm chí

nhắc lại, lần anh ta say rượu đã làm những hành động khiến chị buồn. Tất cả đều phơi bày trước mắt tôi, chị dám bao biện nữa không?”

“Nếu anh ta thích chị, tội tình gì chị chấp nhận lấy người khác. Em

hẳn nên hiểu rõ tính cách anh ta, nếu anh ta thật sự thích chị, anh ta

sẽ không bao giờ buông tay. Còn lần anh ta say rượu, anh ta quả thật thổ lộ vài điều với chị. Nhưng cuối cùng, tất cả đã chứng minh, những lời

ấy đều do men say phát ra, chẳng câu nào là thật.” Mục Táp nói,“Song,

bất kể thế nào, việc chị giấu giếm em là chị sai hoàn toàn. Bây giờ, chị chân thành xin lỗi em, mong em có thể tha thứ. Kiều Kiều, em đừng để

bản thân rối rắm vào những chuyện quá khứ. Chị và Cảnh Chí Sâm triệt để

trong sạch. Và từ khi hai người công khai quan hệ, chị liền gấp rút thu

lại tình cảm của mình, tuyệt đối không ở sau lưng em làm những chuyện

quá đáng.”

“Giờ chị nói thế nào chẳng được. Chị nói hai người trong sạch, thì

tôi cũng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt. Thêm anh ta phối hợp chối bay

chối biến, và từ đầu đến cuối, chỉ có tôi là đứa chịu bẽ mặt. Mục Táp,

sao chị có thể xấu xa đến thế. Sao chị có thể lừa gạt tôi, lừa gạt bố mẹ chuyện tày trời này. Thậm chí sát ngày cưới, hai người còn mặt dày nhắn tin cho nhau, chia sẻ nỗi lòng…… Chị đẩy tôi tới tình thế này, giờ lại

bảo tôi tin lời chị, bảo tôi ngây thơ nghĩ rằng, hai kẻ say rượu mà vẫn

có thể giữ mình trong sạch ư?!” Mục Kiều gắt giọng, đôi mắt đỏ ngầu,

long lên sòng sọc.

“Nếu em muốn ám chỉ việc chị có lên giường với anh ta hay không? Chị

không thẹn với lòng, trả lời hoàn toàn không.” Mục Táp nhìn thẳng mắt

Mục Kiều,“Mong em tin tưởng chị.”

“Đương nhiên chị phủ nhận rồi. Cho dù có, tôi đố chị dám thừa nhận

đấy. Chị yêu đơn phương anh ta nhiều năm như vậy, mà lại ngu đến mức

không dám tranh thủ cơ hội cho bản thân một lần ư, ma nào nó tin? Hai

người làm việc chung suốt bốn năm, ngày nào cũng như hình với bóng.

Trong bốn năm này, đã phát sinh những chuyện động trời nào, chỉ có hai

người tự biết với nhau. Chỉ cần hai người đạt được thỏa thuận ngầm, đố

ai tìm được chân tướng. Chị lừa gạt tôi lâu như vậy, giờ lại yêu cầu tôi tin tưởng chị


XtGem Forum catalog