
vốn là tình cảm đơn thuần. Trai chưa vợ, gái chưa chồng yêu thích nhau, đó là điều bình thường, chả có gì phạm pháp. Nhưng nó lại ngậm
tăm, không hé răng nửa lời. Điều này chứng tỏ Mục Táp không hề tín nhiệm người thân của mình. Chúng tôi không được phép thất vọng hay đau khổ
trước hành động của nó hay sao?”
Mục Kiều càng khóc sướt mướt. Những tiếng nấc nghẹn vang vọng khắp nhà, biểu lộ sự thương tâm cực hạn.
“Táp Táp đã thừa nhận lỗi lầm, cũng đã lên tiếng xin lỗi. Chừng đó
chưa đủ chấm dứt à? Vậy bà còn muốn thế nào? Muốn nó đích thân chịu phạt đền tội?” Mục Chính Khang nói,“Kiều Kiều còn nhỏ, nên hay để tâm, so đo mấy chuyện vặt vãnh. Chẳng nhẽ bà cũng giống nó?”
“Lão Mục, tôi không cần người nào chịu phạt cả, ông chớ chụp mũ bậy
bạ. Ý tứ của tôi rất rõ ràng, Mục Táp sai ở chỗ đã lừa dối chúng ta.
Đều là người một nhà, có gì không thể sẻ chia, tâm sự. Vì sao lại giở
trò gạt gẫm. Ông đã đặt mình vào hoàn cảnh Kiều Kiều để suy nghĩ chưa?
Nó xảy ra chuyện không may, trở thành trò cười cho toàn bộ công ty, mất
hết mặt mũi, không dám đi làm. Thái độ Tiểu Cảnh lại lập lờ, khi lạnh
khi nóng, trốn tránh gánh vác trách nhiệm. Lâm vào tình cảnh đó, tâm
trạng nó đã xuống dốc không phanh. Giờ lại phát hiện chị gái lừa gạt nó
suốt thời gian dài. Thử hỏi nó chịu đựng nổi không?” Kiều Tuệ Tuệ phân
tích,“Xem như mẹ con tôi để tâm chuyện vặt vãnh thì sao? Nếu đổi lại
người khác, chắc gì có thể hành xử rộng lượng, thoải mái.”
Mục Táp đờ đẫn đứng tại chỗ, đôi tai như thể ù đi. Hơi lạnh bao phủ toàn thân, lòng cô chìm nghỉm xuống đáy vực.
“Tuệ Tuệ, chính miệng bà đã hứa với tôi, nói chắc như đinh đóng cột,
Kiều Kiều và Táp Táp đều là con gái bà. Bà nhất định sẽ đối xử bình
đẳng.” Mục Chính Khang xoáy thẳng mắt Kiều Tuệ Tuệ, gằn từng tiếng.
Kiều Tuệ Tuệ chậm rãi cụp mí mắt, bật nhỏ tiếng cười mỉa.
Mục Kiều đương khóc lóc, bỗng dưng ngước cao đầu, hét toáng:“Thế chị
ta có xem mẹ con như mẹ ruột hay không? Sống ở đây suốt mười mấy năm,
chị ta đã bao giờ gọi một tiếng ‘mẹ’ chưa? Trong lòng chị ta chỉ tồn tại bà mẹ đã chết kia. Chị ta như thế, mắc mớ gì mẹ con phải xem chị ta như con gái ruột?”
Hai chữ ‘đã chết’ tựa như cây búa nện mạnh xuống lòng Mục Táp. Cô khó tin ngẩng đầu, trợn mắt nhìn Mục Kiều.
“Con câm mồm ngay!” Mục Chính Khang quát lớn.
“Con không câm!” Mục Kiều điên tiết lên, quậy tới bến“Mẹ con hi sinh, trả giá cho cái nhà này hơn hai mươi năm, không ai được phép xem
thường, chỉ trích mẹ con. Là Mục Táp sống không hiểu chuyện, không tôn
trọng mẹ con. Chị ta giống y như bà mẹ đã chết của chị ta, bề ngoài giả
dạng thanh cao, tốt đẹp, bên trong lại rắp tâm tính chuyện hại người,
làm ra những chuyện trái luân thường đạo lí ……”
Động chạm đến bà Trình Hạo Anh, Mục Táp hết nhịn nổi, toan mở miệng
cảnh cáo. Nhưng ông Mục Chính Khang hành động nhanh hơn. Ông phăm phăm
đi tới chỗ Mục Kiều, túm cổ áo cô ta, nhấc bổng cô ta lên. Đôi đồng tử
vằn đầy tơ máu đỏ, ông nghiến răng nghiến lợi, bắt cô ta im miệng. Mục
Kiều bị dọa xanh mặt xám mày, miệng liền im thin thít. Mục Chính Khang
tức đến ngạt thờ, lát sau mới thả mạnh Mục Kiều xuống. Cô ta rơi xuống
sô pha, cánh tay va chạm cạnh bàn. Kiều Tuệ Tuệ ‘Á’ lên một tiếng,
quýnh quáng bổ nhào qua, hấp hấp xem xét cánh tay Mục Kiều.
“Lão Mục!” Kiều Tuệ Tuệ quay đầu, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc,“Ông nổi điên đấy hả? Lại động tay động chân với con gái mình”
“Bà nhìn kĩ đi. Xem bà dạy dỗ con gái thành bộ dạng thế nào. Từ nhỏ,
bà đã cưng chiều nó đến vô phép vô tắc, ngay cả cái vớ chân cũng không
nỡ để nó tự giặt. Bây giờ bà thấy hậu quả chưa. Nó chỉ biết tùy hứng làm bậy, nghĩ mình là cái rốn của vũ trụ. Đi ra ngoài gặp tí khó khăn là
nản lòng, cong đuôi về nhà khóc lóc, than thở. Ngày hôm nay lại cãi lời
bố nó, dám hỗn xược, xỉ vả trưởng bối, người có thể đẻ ra nó. Hôm nay
tôi không dạy dỗ nó, ngày sau ra đời, hạng người như nó, chắc chắc sẽ bị thiên hạ đánh vỡ mồm!” Mục Chính Khang đau buồn nói,“Nó chịu ủy khuất
thì đổ hết tội lỗi lên đầu chị nó ư? Quên sạch những việc chị nó đã làm
cho nó sao? Nếu chị nó không đứng ra thu dọn tàn cục, Tống gia có buông
tha cho gia đình này không? Nó có thể sống phè phỡn, vô lo vô nghĩ nữa
không? Còn có, hồi nhỏ nó bị đau ruột thừa, phải nhập viện giải phẫu.
Lúc ấy bà về quê thăm họ hàng, chính Mục Táp tự tay săn sóc nó. Ngày ba
bữa nấu cơm nấu canh hầu hạ nó. Sao nó có thể phủi sạch tất cả?”
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Mục Chính Khang lấy tay day day mi tâm, thở dài một hơi, rồi nhanh chóng điều tiết cảm xúc, mới xoay người mở cửa.
Người tới là Cảnh Chí Sâm, trên tay anh ta cầm hộp quà to tướng.
Mục Kiều vừa trông thấy Cảnh Chí Sâm, liền quẳng cái gối đang ôm
trong lòng về phía anh ta, khóc rống:“Anh cút mau! Đồ khốn nạn, âm hiểm, đê tiện. Xéo ngay, tôi không muốn nhìn thấy bản mặt anh!”
“Kiều Kiều.” Cảnh Chí Sâm hơi hổ thẹn, nở nụ cười hối lỗi,“Em đừng tức giận. Chúng ta bình tĩnh nói chuyện.”
“Phắn đi cho khuất mắt tôi!” Mục Kiều thấy Cảnh Chí Sâm đứng gần Mục
Táp. Hình ảnh đôi nam nữ đứ