
ta, cùng anh ta theo đuổi những mục tiêu sự nghiệp. Còn hiện tại, anh
ta chỉ có thể bất lực ngóng trông bóng lưng mảnh khảnh của cô dần tiêu
biến. Sự thật trớ trêu này khiến nội tâm anh ta xuất hiện lỗ hổng.
Anh ta tự hỏi lòng, tại sao suốt bốn năm kề vai sát cánh, anh ta
không chịu một lần tìm hiểu kĩ càng mong ước thật sự của bản thân? Vì
sao không sớm nhận ra, hình bóng người con gái ấy đã giăng kín đáy lòng
anh ta?
Cảnh Chí Sâm đứng như trời trồng, gương mặt viết đầy hai chữ hối hận.
*
“Vì thế, bố lo sợ chúng ta không chuẩn bị tốt biện pháp phòng tránh
?” Tống Vực đặt tách trà xuống bàn, thản nhiên hỏi lại Mục Táp.
Mục Táp gật đầu.
Tống Vực nhoẻn miệng cời:“Anh không cẩu thả đến mức ấy.”
“Sạo ạ?”
“Không cẩu thả đến mức bắt em một mình chịu khổ.”
Mục Táp nở nụ cười: “Em tin anh.”.
“Thế em muốn sinh con chưa?” Tống Vực hỏi.
“Sinh con…… hiện tại em chưa nghĩ tới.” Mục Táp hỏi lại,“Anh muốn à?”
“Tạm thời anh chưa lên kế hoạch cho việc này.” Tống Vực thâm trầm
nhìn cô, cười như không cười,“Trừ khi em cấp bách muốn sinh con cho
anh.”
Mục Táp:“……”
Tống Vực không chòng ghẹo cô nữa, cúi đầu nghịch nghịch bàn cờ:“Đến đây nào. Chúng ta đánh một ván đi, ai thua sẽ trồng chuối.”
“Vì sao lại trồng chuối?” Mục Táp vừa tò mò vừa luýnh quýnh hỏi.
“Ờ, đây là thói quen cá cược của anh và mấy người anh em khi mới bắt
đầu hợp tác làm ăn. Đánh cờ, chơi poker, trò chơi hay đá bóng ..mọi hạng mục đều lấy trồng chuối làm hình phạt cho người thua cuộc. Sỡ dĩ bắt
trồng chuối là có lí do hẳn hoi đấy nhé. Trồng chuối giúp bổ sung lượng
máu lên não, giúp tiêu hóa và bài tiết tốt nữa.” Tay Tống Vực xoay xoay
con cờ màu đen, hỏi,“Em không thích trồng chuối hả?”
“Không thích.”
“Vậy thì người thua phải tưới nước, chăm sóc hoa mỗi ngày .” Anh đổi cách thức nhẹ nhàng hơn.
“Vâng ạ.” Mục Táp đồng ý. Tuy nhiên cô hoài nghi cơ hội thắng của mình chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Quả nhiên, chơi bốn ván, Mục Táp thua cả bốn, hơn nữa, thua một cách
thảm hại. Thời gian bại trận của ván sau ngắn hơn ván trước. Tống Vực
chỉ cần giở chút thủ đoạn, cô liền thua sạch bách. Sự chênh lệch này
khiến Mục Táp tự ái nặng.
Bắt đầu ván thứ năm, Tống Vực mỉm cười đề nghị:“Anh nhường em mười quân cờ nhé?”
“Em không thèm. Anh không cần cố ý nhường em. Như thế là sỉ nhục em
đấy.” Mục Táp nhíu mày, thận trọng nghiên cứu ván cờ, biểu cảm như thể
đang đứng giữa trung tâm trận địa.
Tống Vực thoải mái ra cờ, rồi điềm nhiên quan sát cô.
Cô tập trung nhìn chăm chú, mi tâm nhíu sát, bất giác dẩu đôi môi đỏ
thắm, quai hàm trắng nõn phúng pha phúng phính, chần chừ đi bước tiếp
theo…… Bỗng nhiên, trán cô bị búng một cái. Mục Táp ăn đau, nhướng mắt,
đón nhận ánh mắt đen thẫm của Tống Vực.
“Sao lại búng em? Em đang tập trung cao độ đấy nhé, cấm anh quấy
nhiễu lòng quân.” Mục Táp quả thật có chút đau, bèn lấy tay day day giữa trán.
Tống Vực bật cười, nheo mắt nói:” Dọa em rồi ư? Cái này không trách
anh được. Ai biểu dáng vẻ em xem cờ, hệt như cún con nhìn thòm thèm cái
bánh bao thịt.”
“Nói bậy.”
“Em thật sự rất đáng yêu.”
“Hả?”
“Hôn một cái nào.” Anh nhoài người, vươn cánh tay giữ chặt gáy cô, chuẩn xác bắt lấy môi cô.
Vừa nãy thấy cô bĩu môi, bộ dạng y chang mấy đứa bé ăn củ ấu, nho nhỏ, hơi nhếch lên. Anh nhìn mà chỉ muốn cắn một phát.
Mục Táp thua trắng năm ván, đành thực hiện nhiệm vụ, cầm cái siêu đi
tưới hoa. Hoa phấn trồng ngoài cửa sổ tỏa hương thơm tự nhiên, làm dịu
và giúp tinh thần người ta khoan khoái.
Mục Táp vừa tưới nước vừa đắn đo suy ngẫm, nhằm tìm ra nguyên nhân
thất bại thảm hại, rốt cuộc là cô đi sai nước cờ nào…… Tống Vực lặng
thinh tiến tới phía sau cô, đôi tay nhẹ nhàng vòng quanh eo cô, thấp
giọng hỏi:“Không cam lòng?”
“Ừm!”
“Lần sau cho em cơ hội thắng.”
“Không cần, anh không được phép cố ý nhường em nửa nước cờ, hành động đấy là nhục nhã đối thủ.”
Tống Vực cười khẽ, dí mũi sát cổ cô:“Anh thích mùi hương này.”
“Mùi hoa phấn.”
“Không phải.” Anh trả lời dứt khoát, vùi sâu đầu vào cần cổ mảnh dẻ,
cắn nhẹ một cái,“Hoa có mùi của hoa, em có hương thơm của riêng em.”
Trái tim Mục Táp đập rộn ràng, cái siêu trong tay bị lệch đi, hiển nhiên tưới nước ra ngoài.
“So về mùi hương hay độ xinh đẹp, phụ nữ chân thật, sống động hơn
hẳn những bông hoa.” Anh vừa thì thào, vừa thu hẹp đôi tay, ôm sít sao
cô trong lòng, thanh âm trầm thấp trôi lượn lờ xuống đáy tai cô,“Đúng
không em?”
Nhịp tim Mục Táp tăng đột biến, đập mãnh liệt không dứt.
Sáng thứ bảy, Tống Vực phải đến công ty họp, Mục Táp ru rú ở nhà xem
phim giết thời gian. Chừng mười giờ, cô vào phòng bếp, mở cửa tủ lạnh
tìm đồ ăn, lại thấy bên trong chất đầy nguyên liệu tươi sống. Cô bỗng
dưng hứng trí, bèn bắt tay nấu vài món ăn đem đến chỗ Tống Vực.
Vì muốn cân bằng dinh dưỡng hợp lí, Mục Táp nấu hai món mặn và hai
món rau dưa, khéo léo đặt trong hộp bento xinh xắn, có khuôn hình là mặt trứng tròn trĩnh. Cô cắt thêm vài lát hoa quả trang trí xung quanh.
Thoạt nhìn, hộp cơm đầy đủ màu sắc, kích thích thị giác lẫn vị giác.
Đến công ty c