
ủa Tống Vực, Mục Táp vừa vặn chạm mặt thư kí Aimee. Lần
trước Tống Vực dẫn cô tới đây, đã giới thiệu Aimee là thư kí riêng của
anh. Cô nhớ kĩ Aimee có dáng người thon thả, làn da màu lúa mạch. Mỗi
khi cười rộ lên, ánh mắt cô ấy sẽ cong híp lại, hệt như hình ánh trăng
lưỡi liềm
Aimee dẫn Mục Táp đến thang máy chuyên dụng, dẫn thẳng tới phòng làm
việc của Tống Vực. Biết mục đích của Mục Táp, Aimee bèn cười nói:“Tốt
quá, sếp tổng còn chưa dùng cơm, chắc giờ bụng đã đói meo.”
Phòng làm việc của Tống Vực mở toan cửa, bên trong còn có người khác. Aimee lịch sự gõ gõ cánh cửa, mở miệng: “Sếp ơi! Vợ sếp tới nè.”.
Mấy người bên trong lập tức quay đầu về phía phát ra tiếng nói, chăm chú ngắm nghía ‘vợ sếp’.
Mục Táp liền nhoẻn miệng cười, khẽ gật đầu chào họ.
Trong phòng, ngoài Tống Vực, còn có đôi nam nữ, ba người đang thảo
luận chi tiết công việc. Người đàn ông vận trang phục sắc lam nhạt, đầu
đội mũ nghiêng, gương mặt nhìn khá non. Người phụ nữ mặc chiếc áo sơ mi
có họa tiết hình ô vuông, áo khoác màu bạc đặt bên hông, nước da trắng
ngần, tóc ngắn chấm tai, làm nổi bật hai chiếc khoen lấp lánh. Thoạt
nhìn có vẻ lanh lợi và giỏi giang.
“Bà xã của tôi.” Tống Vực mỉm cười nhìn Mục Táp, đoạn giới thiệu cho đôi bên quen biết.
Người đàn ông tên Thượng Minh. Ngu Nhiên là tên người phụ nữ. Một vị
là tổng giám phòng nghiên cứu phát triển, một vị là phó phòng thị
trường.
“Chào chị.” Thượng Minh vươn tay, bắt tay cùng Mục Táp, vui vẻ thốt lời khen,“Chị thật xinh đẹp.”
Ngu Nhiên cũng lịch sự bắt tay với Mục Táp, nói đơn giản hai chữ xin
chào. Mục Táp phát hiện bàn tay cô ấy khá nhỏ, khớp xương hơi nhô lên,
lòng bàn tay man mát.
“Tôi mang thức ăn tới.” Mục Táp đặt gói thức ăn lên cái bàn cạnh sô pha, hỏi,“Mọi người vẫn chưa xong việc?”
“Nhắc tới tôi liền đói bụng.” Thượng Minh khẽ ưỡn tấm lưng dài, cười
tủm tỉm săm soi hộp thức ăn,“Người có gia đình sướng thật. Có người nhớ
thương chăm bẵm, khiến mấy kẻ FA cô đơn, lẻ bóng như tôi ghen tỵ chết
mất.”
Ngu Nhiên vỗ vỗ bả vai anh ta, nói:“Thôi nào. Đợi lát nữa em mời anh món lẩu cay Tứ Xuyên ở quán đối diện.”
“Ối giời, em đùa đấy hả? Lần này em vô mánh lớn mà keo kiệt thế ư?”
Tống Vực mở ngăn kéo, lấy ra tấm thẻ, đưa Ngu Nhiên:“Hai người tới
nhà hàng Cẩm Tú ăn hải sản đi. Đây là tấm thẻ ông chủ nhà hàng tặng tôi, ưu tiên giảm năm mươi phần trăm trong vòng nửa năm. Cứ ăn thoải mái, ăn xong thì bảo họ ghi sổ tên tôi.”
“Vậy chúng em không khách sáo nhé.” Ngu Nhiên hớn hở nhận tấm thẻ.
Bọn họ đi rồi, Mục Táp vừa mở hộp thức ăn, vừa hỏi Tống Vực bọn họ là ai. Vì sao mấy lần trước cô tới công ty mà không gặp.
“Hai người ấy là bạn anh, mới từ thành B trở về, chủ động đến đây
thăm anh.” Nói đoạn, Tống Vực đi tới, xắn cao cổ tay áo, tiếp lấy món
canh trên tay Mục Táp, đặt xuống mặt bàn,“Thượng Minh là chuyên gia
trong lĩnh vực nghiên cứu phát triển. Đầu óc cậu ấy rất linh hoạt,
thường xuyên đề ra những sáng kiến độc đáo, là nhân tài nổi bật trong
giới IT ở thành B. Phạm vi quan hệ xã hội của Ngu Nhiên rất rộng, làm
việc cẩn thận lại khéo léo, rất được lòng khách hàng.”
“Chắc mức lương của họ cao lắm?” Mục Táp tò mò.
“Ở nơi này, lương của họ tuyệt đối xứng đáng với năng lực.” Tống Vực
đáp,“Nhân tài khó cầu. Nếu hai người ấy hoàn thành tốt nhiệm vụ, dù họ
có yêu cầu mức lương gấp đôi, anh cũng sẵn lòng.” Dứt lời, anh ngắm
nghía các món ăn, mỉm cười nói,“Xanh xanh đỏ đỏ, màu sắc phối khá đẹp
mắt.”
Mục Táp dùng đũa gắp miếng thịt đưa tới miệng anh, anh cắn lấy, khen ngon lắm.
“Sao lại đem cơm tới cho anh?” Anh vuốt ve đỉnh đầu cô.
“Ở nhà nhàn rỗi chẳng có việc gì, chợt nhớ hai ngày nghỉ cuối tuần,
anh phải ở công ty đẩy nhanh tiến độ công việc. Nên em không đành lòng,
liền thử làm một cô vợ thảo.” Mục Táp lại gắp miếng cá nấu chua đút vào
miệng anh.
“Sau này em đừng tốn công chạy tới chạy lui, mệt lắm.”
“Không sao đâu anh. Đón xe tới đây chỉ mất hai mươi phút.”
Hai người dùng cơm xong. Mục Táp giúp Tống Vực mát xa bả vai. Lúc
Tống Vực chập chờn nhắm mắt, di động của anh bỗng đổ chuông. Anh bắt
máy, nói vài câu. Sau khi gác máy, anh nói với Mục Táp mình có việc gấp, phải lập tức đi đến trung tâm triển lãm Hòa Bình. Anh bảo cô ở đây nghỉ ngơi, chờ anh quay lại chở cô về nhà. Nếu cảm thấy buồn chán, cô cứ tới giá sách, tìm vài cuốn giết thời gian.
Mục Táp gật đầu, rồi giúp anh mặc áo khoác, chỉnh sửa caravat trước
ngực. Anh cúi đầu nhìn cô, véo yêu đôi má hồng, thanh âm hiện ẩn ý
cười:“Nhớ chờ anh về.”
Tống Vực đi rồi, Mục Táp một mình ngồi trong văn phòng. Cô thấy bàn
làm việc của anh có chút bừa bộn, muốn thu dọn giúp anh, nhưng ngẫm nghĩ hồi lâu, cô quyết định bỏ qua. Đi đến giá sách, cô kéo cửa kính qua một bên, nhìn thấy bên trong chi chít những cuốn sách chuyên ngành, chẳng
những không dậy nổi hứng thú mà còn chán chường thêm.
Song, tia sáng nơi khóe mắt cô lướt qua cái hộp sắt đặt trên tầng hai giá sách, hộp sắt hình chữ nhật, thâm màu xám. Cô giơ tay lấy xuống, mở ra liền thấy, bên trong cất giữ những đồ vật khá độc đáo. Nào