XtGem Forum catalog
Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324133

Bình chọn: 7.5.00/10/413 lượt.

. Nực cười quá đi mất. Nếu tôi không tình cờ phát hiện,

ắt hẳn chị vẫn tiếp tục ném đá giấu tay. Loại người trơ tráo như chị,

tôi có ngốc mới tin” Mục Kiều nghiêm khắc lên án,“Chị khỏi cần vờ vĩnh

nữa. Lúc nào ở trước mặt mọi người, chị cũng trưng ra vẻ mặt hiền lành,

chân chất, thấu tình đạt lý. Kì thực, trong lòng chị giấu dao hay giấu

kéo, chả ai biết được!”

“Đủ rồi.” Mục Chính Khang lên tiếng khiển trách, tay ông đập mạnh

xuống mặt bàn, nhìn Mục Kiều ,“Nãy giờ chị con đã giải thích, nó và Tiểu Cảnh không làm gì mờ ám. Trước đó, Tiểu Cảnh cũng đã nói, sự tình không như con tưởng tượng. Con còn muốn càn quấy đến khi nào?”

“Con càn quấy?!” Mục Kiều đứng phắt dậy, nhìn ông bằng vẻ mặt ấm

ức,“Bố à, bố nói thế có công bằng với con không? Là chị ta nói dối con

trước, chẳng những che giấu con, mà còn giấu luôn cả bố mẹ. Chị ta muốn

qua mặt cả nhà này! Ai biết được, khi nhìn thấy con và Cảnh Chí Sâm ngọt ngào thân mật, lòng chị ta có đố kị, hận thù hay không, lại còn giả

danh người tốt. Xin lỗi cho con nói thẳng, loại người như chị ta được

gọi là kẻ hai mặt đấy, luôn rắp tâm toan tính những điều bất lương. Con

bị chị ta đùa bỡn lâu như vậy, bố có nghĩ tới cảm thụ của con không?!”

“Hễ là chuyện quá khứ, thì phải rêu rao cho mọi người biết ư? Tại sao không thể gạt bỏ quá khứ, hướng tới tương lai. Hơn nữa, chị con và Tiểu Cảnh chưa hề có quan hệ tình cảm, chỉ là tình đơn phương một phía.

Chính Tiểu Cảnh đã xác nhận như vậy. Sự việc vốn chẳng to tát hay lớn

lao, sao con cứ nghĩ ngợi lung tung những thứ không đâu, tự rước phiền

não, khổ sở?” Mục Chính Khang trầm giọng nói,“Bố biết con mất đứa bé,

nên tâm trạng không tốt. Nhưng vì chuyện này, con đã gây náo loạn suốt

mấy ngày rồi. Hiện giờ mẹ con đã gọi Táp Táp tới. Táp Táp cũng giải

thích rõ ràng hết thảy. Dừng lại thôi con ạ.”

Lúc nói chuyện, ánh mắt ông nghiêm khắc liếc nhìn bà Kiều Tuệ Tuệ.

Kiều Tuệ Tuệ không tránh né, đối diện thẳng mắt ông, nhưng không lên

tiếng.

“Giờ đổi thành con cố ý gây náo loạn? Con đơn giản chỉ muốn biết chân tướng, muốn biết quan hệ của họ thế nào, đã phát triển tới đâu. Đây là

quyền lợi của con!” Mục Kiều nghẹn ngào,“Bố tưởng con thích suy đoán

chuyện giữa họ lắm ư. Nếu bọn họ không lừa dối con lâu như vậy, con có

cần lo lắng vớ vẩn không? Huống chi, bố đâu biết…… tên khốn Cảnh Chí Sâm đấy, con hỏi anh ta từng thích Mục Táp hay không, anh ta lại lặng thinh không phủ nhận, nên con mới….”

Nói giữa chừng, sự tủi thân từ trái tim Mục Kiều phóng xuất ra ngoài, hóa thành dòng nước mắt giàn giụa.

Trừ tiếng khóc nức nở của Mục Kiều, trong phòng không còn bất kì âm thanh nào.

Mục Táp bàng hoàng. Cô tuyệt đối không ngờ Cảnh Chí Sâm sẽ có thái độ ấy. Anh ta quả thực nhàm chán, không việc gì làm, bèn đẩy cô ra đầu

sóng ngọn gió.

Kiều Tuệ Tuệ đứng dậy, dìu Mục Kiều ngồi lên sô pha, lấy khăn giấy

lau nước mắt cho con gái, đoạn quay sang nhìn Mục Táp:“Mục Táp, dù con

giận hay không, thì dì cũng nói thẳng. Trong việc này, con sai rõ mười

mươi. Bởi đây không phải là việc nhỏ, thậm chí có tính chất rất lớn. Con không nên ém nhẹm hết thảy, coi chúng ta như những đứa trẻ ngây thơ,

không hiểu chuyện.”

Lúc bà nói, ánh mắt vẫn dõi theo Mục Táp, đáy mắt bà bắn tia băng

giá, lạnh lùng. Giọng nói bà không nặng không nhẹ, nhưng mỗi câu thốt ra đều trực tiếp xát muối vào tim Mục Táp. Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu

tiên bà dùng giọng điệu này để giáo huấn cô.

Mục Táp có thể nói gì đây? Cô chính xác đã sai lầm khi lựa chọn che

giấu mọi người. Tuy nhiên, cô hành xử như vậy là có lí do, quan hệ giữa

cô và Cảnh Chí Sâm chưa bao giờ rành mạch, rõ ràng. Cô âm thầm theo đuổi anh ta, nhưng anh ta đã bao giờ chấp nhận tình cảm cô đâu. Lúc biết rõ

mục đích của anh ta, cô liền tức tốc rút lui, không hề có ý dây dưa, níu kéo. Vì thế cô nghĩ, tình cảm của mình căn bản không ảnh hưởng đến tình yêu của Cảnh Chí Sâm và Mục Kiều. Hơn nữa, đoạn thời gian đó, mọi người trong nhà đều tỏ vẻ hài lòng, ưng ý Cảnh Chí Sâm. Cô sao có thể vô

duyên nói huỵch toẹt, xin lỗi cả nhà, con cũng thích Cảnh Chí Sâm.

Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Huống hồ, chỉ mình cô đơn

phương lưu luyến. Cô và Cảnh Chí Sâm cũng chưa làm gì vượt quá giới hạn

hay có lỗi với Mục Kiều. Vốn dĩ Mục Táp muốn chôn vùi chuyện cũ vào dĩ

vãng. Nào ngờ trời không chiều lòng người, giờ bắt cô phải gánh cái danh hai mặt, bất lương.

“Đúng là lỗi của con.” Mục Táp cúi đầu,”Dì Kiều, con xin lỗi dì,

nhưng xin dì tin tưởng, con chưa bao giờ mong muốn Mục Kiều bị tổn

thương.”

“Thôi được rồi.” Mục Chính Khang nhíu mày,“Chấm dứt tại đây thôi.

Chuyện vốn không to tát, quan hệ của Táp Táp và Cảnh Chí Sâm hoàn toàn

trong sạch. Chúng ta đừng săm soi, xét nét nữa. Chỉ tự chuốc lấy phiền.”

Kiều Tuệ Tuệ lanh lùng thu tầm mắt từ người Mục Táp, chuyển sang Mục

Chính Khang:“Ông hiểu nhầm ý tôi rồi. Trọng điểm không phải là quan hệ

của Mục Táp và Cảnh Chí Sâm, mà là nó không nên lừa gạt chúng ta. Dù lúc trước nó thừa nhận thích Tiểu Cảnh, cũng chẳng có ai trách mắng nó. Yêu thích