Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324033

Bình chọn: 10.00/10/403 lượt.

vững vàng, cũng khó chống

chọi, đương đầu những khó khăn ào ạt, khôn lường đấy. Huống chi Mục

Kiều, cô gái luôn sống trong sự bảo bọc, nâng niu của gia đình, chưa bao giờ va chạm hay nếm phải gai góc mùi đời.

Mục Táp lên lầu thăm Mục Kiều, thấy em gái ngồi ngay đầu giường, mái

tóc xoăn dài xõa xuống tận eo. Sắc mặt tái xanh, sắc môi nhợt nhạt, đầu

cúi gằm, không biết đang suy nghĩ gì.

“Kiều Kiều.” Mục Táp đến ngồi cạnh, giúp Mục Kiều xếp gọn chăn ga bừa bãi,“Em muốn ăn gì không? Nói chị nghe, chị mua cho em.”

Mục Kiều chậm chạp ngẩng đầu, rồi lại lắc lắc đầu.

Mục Táp ngồi trong phòng rất lâu. Mãi tới khi Mục Kiều than vãn mệt

mỏi, muốn nằm ngủ. Cô lập tức đứng dậy, đắp chăn cho Mục Kiều, dém gọn

kĩ càng, mới nhẹ nhàng nhấc chân, rời phòng.

Lúc ra ngoài, đúng lúc thấy ông Mục Chính Khang bưng tách trà đi lên. Ông chỉ cánh cửa thư phòng, ý bảo cô vào đó.

Mục Táp theo bố đi vào. Ông Mục Chính Khang thả mình xuống chiếc ghế

dựa, nặng nề thở dài, đôi mắt già nua khó nén tia mỏi mệt. Ông tháo mắt

kính, quệt nhẹ sống mũi, sau nghiêm túc nhìn Mục Táp, nói lời chân thành thấm thía: ” Con à, phụ nữ các con nên có ý thức tự bảo vệ thân thể và

sức khỏe của mình. Trăm ngàn lần đừng lặp lại bi kịch của em gái con.

Nếu vợ chồng con chưa muốn có đứa nhỏ, thì nên chuẩn bị kĩ lưỡng các

biện pháp an toàn.”

Đây là lần đầu tiên, Mục Chính Khang thẳng thắng trao đổi với Mục Táp về vấn đề tương đối tế nhị này. Lúc nói chuyện, ông có chút mất tự

nhiên, nhất là khi nói câu “Nếu…nếu lúc làm, Tống Vực hấp tấp quên mất,

con phải nhắc nhở liền”, có lẽ ông quá xấu hổ, bèn uống gấp ly nước, kết quả…bị sặc .

Mục Táp tiến tới sau lưng ông, dịu dàng vỗ vỗ lưng ông, nói:“Bố đừng

lo lắng quá, vợ chồng con đều có ý thức cao trong vấn đề này, chắc chắn

sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

“Quả thật, con thành thục, hiểu chuyện hơn con bé Kiều Kiều.” Mục

Chính Khang nói,“Xảy ra chuyện bất trắc, gia đình tiểu Cảnh càng có

thành kiến với Kiều Kiều. Gọi điện thoại, họ liên tục vặn hỏi rốt cuộc

nguyên nhân mất đứa bé là gì? Là do cảm xúc bị kích động, công việc vất

vả hay thể chất Kiều Kiều không tốt. Nếu là nguyên nhân cuối, họ bảo nhà ta nên đưa Mục Kiều đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe toàn diện,

tránh tổn hại về sau…… Haizz, lời họ nói, ngoài mặt hay trong mặt, đều

hiển lộ ý tứ khiển trách chê bai con ạ.”

Mục Táp ở lại an ủi ông vài câu. Hai bố con hàn huyên hơn một giờ mới ra khỏi phòng.

Xuống lầu, Mục Táp thấy bà Kiều Tuệ Tuệ vẫn ngồi trên sô pha, dung

nhan tiều tuỵ, hốc hác. Vẻ tươi cười, dịu dàng ngày xưa đã tắt lịm. Ánh

mắt bà mông lung, mịt mờ, khiến Mục Táp xót lòng. Mục Chính Khang rì rầm nói “Dì Kiều của con lần này bị đả kích rất nặng. Mấy đêm nay liên tục

mất ngủ, ban ngày bà ấy cứ bải hoải ngồi một chỗ thế đấy.”

Mục Táp gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Mục Chính Khang ngán ngẩm lắc đầu, thở dài thườn thượt, tiễn cô ra cửa.

Về nhà chuyến này, tâm tình Mục Táp trở nên buồn bực, bước chân cô

nặng nề trải dài trên con đường của tiểu khu, đầu cúi thấp, ngắm nhìn lá cây thưa thớt trên đường.

Đằng trước, chiếc xe Bentley màu xám bạc tiến dần về phía cô. Nhìn

thấy Mục Táp, người đàn ông dừng xe lại, hạ thấp kính cửa, ló đầu kêu

tên cô.

Mục Táp nhướng mắt, liền thấy gương mặt Cảnh Chí Sâm.

Cảnh Chí Sâm lập tức xuống xe, sửa sang lại cổ áo, rảo bước tới chỗ cô.

“Táp Táp.” Anh ta mở miệng.

Người đàn ông này vẫn chỉn chu như ngày thường, vận âu phục, giày da

sáng bóng, toàn thân toát lên khí chất tao nhã, nổi bật phong phạm thân

sĩ. Áo sơ mi bên trong trắng tinh sạch sẽ, phẳng phiu không tí nếp nhăn. Đôi mắt anh ta rất sáng, chuyên chú nhìn Mục Táp, tỏa đầy tia mị lực.

Tựa như…việc Mục Kiều sẩy thai, không hề ảnh hưởng đến anh ta.

“Nhớ quan tâm, săn sóc em gái tôi.” Mục Táp nói đơn giản.

Cảnh Chí Sâm thoáng bần thần, lập tức cười cười bất đắc dĩ:“Anh biết

Kiều Kiều bị đả kích, tổn thương rất nhiều. Em yên tâm, anh sẽ bầu bạn

bên cạnh em ấy, giúp em ấy vượt qua khó khăn.”

Lại nói, sự việc ngoài ý muốn lần này, đa phần là lỗi của Cảnh Chí

Sâm. Đêm đó, anh ta uống say khướt, lòng nôn nao khó nhịn, hoàn toàn mất tự chủ. Động tác anh ta suồng sã, hoang dại hơn lúc thường. Khi ngọn

sóng cao trào vẫy gọi, anh ta lâng lâng giữa cơn lốc xoáy quay cuồng,

luyến tiếc rời bỏ nơi đào nguyên ấm áp, cuối cùng trút toàn bộ bên trong Mục Kiều.

Khoảnh khắc nghe tin Mục Kiều sẩy thai, đáy lòng anh ta ngổn ngang

trăm mối cảm xúc. Ngực như bị viên đá tảng to đùng nện trúng, anh ta hối hả chạy tới bệnh viện. Và khi nghe kết quả cuối cùng, viên đá ấy liền

vỡ toang, tạo thành vô số khe hở. Trong đó, có khe hở mang tên là nhẹ

nhõm.

Tại sao nhẹ nhõm? Chính bản thân anh ta biết rõ, vì anh ta chưa chuẩn bị tinh thần để làm ông bố trẻ.

Mục Táp gật đầu, lách qua người anh ta, tiếp tục đi. Cảnh Chí Sâm dõi mắt trông theo bóng lưng cô dần xa khuất, môi mím chặt, không thốt nên

lời.

Từng vô số lần, chỉ cần anh ta ngoái đầu, liền thấy Mục Táp nở nụ

cười xán lạn, lấp lánh vẻ chân thành tha thiết. Cô luôn sát cánh bên anh


Old school Swatch Watches