
đổi của một cô gái ngây thơ trong sáng thành một kẻ lão luyện, lõi đời.
Xoay người, vẫn lưu luyến cái liếc mắt cuối cùng -
Đôi mắt cô nhìn thẳng tắp lên cửa sổ phòng làm việc của Cảnh Chí Sâm.
Người đàn ông kia vẫn mặc bộ âu phục chỉnh tề như ngày thường, sống
lưng ưỡn thẳng, đang đứng trên cao quan sát cô. Gương mặt anh ta giàu
cảm xúc, khóe miệng tựa hồ cong thành nét cười ôn hòa, rất có thiện ý.
Lúc cô xoay người, ánh mắt hai người liền giao thoa, anh ta bèn giơ cánh tay, vẫy vẫy với cô, ý tứ tạm biệt.
Vẫn là bộ dáng lịch lãm, nhã nhặn như ngọc, hệt như lần đầu gặp gỡ
của hai người. Lúc ấy, anh ta vươn bàn tay thon dài, lịch sự nắm tay cô, lực bắt tay vừa phải và mỉm cười:“Hoan nghênh em tới Duy Cách, trở
thành thành viên của đại gia đình này.”
Nghe câu nói của anh ta, trái tim cô lỡ một nhịp đập, tuy vẻ mặt vẫn
trầm tĩnh nghiêm túc, nhưng thâm tâm cô đã vô thức phát sinh ấn tượng
tốt với anh ta.
Bốn năm này, có thể nói cô phấn đấu vì tiền đồ của chính mình, cũng
có thể nói cô vì anh ta mà hao tâm tổn trí. Chỉ cần anh ta ném cho cô
một nụ cười, một lời khen tặng hoặc đơn giản chỉ là một cái gật đầu thể
hiện sự hài lòng, là cô nguyện ý nhảy vào dầu sôi lửa bỏng. Đấy, bạn xem đi, phụ nữ đôi khi thật ngu ngốc.
Còn anh ta? Mọi việc trong cuộc sống đều công thành danh toại, thương trường thăng tiến, tình trường thênh thang. Anh ta hệt như nhà tâm lí
học tài ba, có thể nắm giữ suy nghĩ và cảm xúc cô. Anh ta dễ dàng điều
khiển tình cảm của cô, luôn giữ nó trong mức độ hạn định, không trực
tiếp bóp nát nó, cũng không hoàn toàn đón nhận nó. Những lúc cô tỏ ra mê luyến, anh ta lập tức biểu hiện sự xa cách, ngầm nhắc nhở cô bọn họ chỉ có quan hệ cấp trên cấp dưới. Rồi khi cô nản lòng thoái chí, anh ta lại tỏ vẻ ân cần quan tâm, tốt bụng đưa cho cô ly sữa nóng, ngón tay thon
dài cố ý cọ xát vào lòng bàn tay cô, thấp giọng khuyên nhủ: Em vất vả quá, uống ly sữa cho ấm dạ dày nào, nghỉ ngơi tí rồi làm tiếp.
Anh ta giống như con lừa luôn treo lủng lằng củ cải đỏ trước mặt, mãi cho cô hi vọng, nhưng tàn nhẫn không cho cô chạm vào.
Lục Tây Dao – cô bạn tốt của Mục Táp từng phát biểu, Cảnh Chí Sâm là
kẻ đùa bỡn lòng người rất cao tay, hắn đã dày công tôi luyện đến cảnh
giới thượng thừa. Chẳng những hắn dễ dàng đem cậu bán đi mà còn có thể
khiến cậu tình nguyện kiếm tiền về cho hắn.
Nhưng cô vẫn cố chấp thích anh ta suốt bốn năm ròng, trong lòng luôn
ấp ủ hi vọng, tự an ủi chính mình, trải qua vạn dặm chinh chiến, ắt hẳn
sẽ ……
Mãi đến ngày ấy……cái ngày anh ta lái xe, chở cô đến trường đại học,
đưa đồ cho Mục Kiều. Chiếc xe dừng trước cánh cổng của khu kí túc xá,
Mục Kiều cầm ly trà sữa chạy từ trong ra, vừa đi vừa cố hút một hạt trân châu, nở nụ cười ngọt ngào không kém gì trà sữa:“Chị, người ngồi trong
xe là bạn trai của chị hả?”
Cô mỉm cười, tức khắc phân bua làm sáng tỏ: không phải, anh ấy là ông chủ của chị, Tuy nói vậy, nhưng trong lòng cô vẫn dập dìu cảm xúc ngòn ngọt khó tả.
Sau đó, Cảnh Chí Sâm bước xuống xe, đi đến trước mặt Mục Kiều, ôn hòa
chào hỏi:“Anh họ Cảnh, em đây chắc hẳn là em gái của Mục Táp rồi. Hai
chị em nhìn giống nhau quá.”
Miệng Mục Kiều đình chỉ động tác nhai nuốt trân châu, mắt mở to ngây
ngốc nhìn Cảnh Chí Sâm. Thân hình cô ta thoáng run lên, tức tốc vứt bỏ
bộ dáng tinh nghịch quỷ quái, thay thế bằng dáng vẻ đoan trang hiền
thục:“Vâng ạ. Em chào anh.”
Khóe miệng Cảnh Chí Sâm cong nhẹ, ánh mắt lóe tia thưởng thức. Một bộ dáng trầm ổn, tuấn tú, kín đáo khoe khoang sự ưu việt của bản thân. Và
tất nhiên, một cô bé còn chưa trải đời như Mục Kiều làm sao tránh thoát
khỏi sức hút mãnh liệt của anh ta.
……
Ánh mặt trời càng lúc càng chói mắt, Mục Táp quay đầu, vẫy một chiếc taxi. Xe dừng lại, cô mở cửa lên xe.
Đứng trước cửa sổ, đôi mắt Cảnh Chí Sâm dõi theo hình bóng cô cho đến khi nó biến mất. Đáy mắt anh ta loé lên chút cảm xúc phức tạp.
Taxi chạy chưa được bao xa, Mục Táp liền nhận được điện thoại của Tống Vực.
Không thể không thừa nhận, trông thấy tên anh ta nhấp nháy trên màn hình điện thoại của mình, cô cảm thấy không chân thật lắm.
Cô tiếp máy, khẽ a lô. Anh ta không hề dông dài, trực tiếp nói thẳng
vấn đề, yêu cầu cô sắp xếp thời gian đến thăm nhà anh ta, tiện thể ra
mắt mẹ anh ta.
“Vậy anh cứ xem bao giờ thích hợp là được.”
“Ok, đến lúc đó anh sẽ báo cho em biết.” Ngữ khí anh thản nhiên,
thanh âm hơi trầm khàn. Vừa định gác máy, thì Tống Vực loáng thoáng nghe được bài hát của ca sĩ Trần Dịch Tấn truyền qua loa điện thoại, bèn hỏi Mục Táp đang ở đâu.
Âm cuối thoắt cao lên, lộ ra sự hài lòng xen lẫn vẻ thành thục.
“Hôm nay em chính thức nghỉ việc, đang ngồi taxi từ công ty về nhà ạ.”
“Ồ, vậy em chú ý an toàn.” Tốc độ lời nói anh ta chậm dần, hé lộ sự săn sóc.
“Vâng ạ .”
“Anh cúp đây?”
“Dạ.”
Cúp điện thoại, Mục Táp có chút hoảng hốt, tay gắt gao nắm chặt di động. Radio phát lên câu hát “Thói quen thay đổi vô thường, đấy mới là may mắn. Chân trời góc biển bao la, nơi đâu mới là nhà. Khi màn đêm buông xuống, là lúc bữa tiệc tàn, ……” Cô ng