
hành chết cậu luôn.”
Mục Táp rủ hàng mi, cười chua chát:“Cùng lắm chỉ nắm tay, ôm hôn vài lần, như thế cũng tính là nghiêm trọng à?”
“Đừng cố thể hiện vẻ thản nhiên như gió thoảng mây bay, tớ biết trong lòng cậu rất khổ sở.” Lục Tây Dao không có ý định buông tha, kiên quyết vạch trần,“Người khác không hiểu cậu, tớ cũng sẽ không hiểu ư? Cậu yêu
thích Cảnh Chí Sâm đến mụ mị đầu óc, vì hắn mà cố gắng thức đêm để đẩy
nhanh tiến độ công việc. Vất vả tăng ca kiếm thêm tiền, mà có dám xài
đồng nào cho bản thân đâu, thế nhưng lại phung phí mua tặng hắn cái áo
hơn 4000 đồng, còn mình thì gặm mì gói suốt một tháng liền…… Những
chuyện ngu ngốc tương tự chất đầy cả thúng đấy cô ạ.”
Mục Táp trầm mặc, chính xác đây là những việc cô đã làm. Cô luôn dùng thái độ chân thành và tinh thần mạnh mẽ, kiên trì để theo đuổi Cảnh Chí Sâm.
“Còn nữa, khi hắn khoác lác bảo rằng, nếu đến năm ba mươi tuổi, cậu
vẫn chưa thể gả đi, hắn sẽ nguyện ý cưới cậu. Lúc đó, cậu kích động như
điên ấy, liên mồm nhắc đi nhắc lại với tớ đến hơn n lần.” Lục Tây Dao
nói tiếp,“Hiện tại thì xong phim, cậu phải trơ mắt nhìn hắn cưới em gái
cậu, từng bước trở thành em rễ của mình. Nghĩ tới những điều này, tớ
liền tức thay cho cậu”
“Thôi…… Đổi đề tài khác đi.” Mục Táp nói,“Tớ thật sự không muốn nhắc
lại những chuyện liên quan đến anh ta. Hễ nói đến là cảm thấy trên trán tớ khắc chữ NGU to bự, không sao chấp nhận nổi.”
“Được thôi, vậy Tống Vực ngoài đời có đẹp trai giống tấm hình chân
dung đăng trên mạng không?” Tốc độ chuyển đề tài của Lục Tây Dao cực kì
nhanh gọn lẹ.
Tấm hình chân dung ấy được chụp vào khoảng thời gian Tống Vực đạt
được thành công. Một tờ tạp chí mời anh ta làm gương mặt của ảnh bìa.
Trong tấm hình, anh ta mặc bộ âu phục sang trọng, ngồi trên chiếc ghế
da, thái dương sắc bén, ngũ quan tinh xảo, thần thái tươi tỉnh, hăng
hái, bật rõ dáng vẻ của một ‘thiên chi kiêu tử’. Lục Tây Dao luôn cảm
thán, tấm hình ấy chụp vô cùng nghệ thuật, Tống Vực rất tuấn tú, đẹp đến mức khiến người ta động chân tâm.
“Anh ta ư?.” Mục Táp thóang nhớ lại dáng dấp của Tống Vực,“Không còn
trẻ như trong hình, dù sao cũng đã trải qua nhiều năm rồi. Hiện giờ anh
ta thành thục, chín chắn hơn. Anh ta cao lắm, còn diện mạo, quả thật rất xuất sắc.”
“Vậy cậu đã xao động chưa?”
“Ơ hay, tớ thiển cận đến mức chỉ biết theo đuổi chủ nghĩa bề ngoài ư?”
“Thế sao cậu lại mê đắm Cảnh Chí Sâm nhiều năm vậy?” Lục Tây Dao trở về vấn đề cũ.
“Năm đó tớ thích anh ta, không phải vì anh ta đẹp trai, mà vì khí chất trên người anh ta. Cậu cũng biết mà .” Mục Táp thở dài.
“Tớ biết chứ, cậu là đại diện cho phần đông chị em phụ nữ luôn bị thu hút bởi loại đàn ông áo mũ chỉnh tề, bề ngoài ôn hòa, nhã nhặn như
ngọc, song kì thực mang một bụng tâm kế, cố biểu hiện phong độ giả dối
của cánh mày râu.”
Mục Táp “Ớ” một tiếng, vờ ho nhẹ:“Ờ, cậu nói chính xác. Gu thưởng thức của tớ quá kém, từ giờ sẽ sửa.”
Trước khi chính thức ra mắt người lớn của hai nhà, Mục Táp và Tống
Vực quyết định hẹn hò một bữa. Hai người đi đến đường Nam Sơn dùng bữa
ăn Nhật. Lúc ăn xong, Tống Vực thuận tiện hỏi Mục Táp có muốn đi xem
phim không. Cô ngẫm nghĩ chốc lát rồi gật đầu đồng ý.
Vì thế, bọn họ đi đến một rạp chiếu phim đã khá cũ ở gần đó, lựa chọn xem một bộ phim kinh điển.
Mục Táp vừa ngồi xuống, Tống Vực liền đem ly trà sữa lúc nãy anh ta
mới mua ở đại sảnh đưa cho cô. Cô lập tức tháo đôi bao tay bằng nhung
ra, nhận lấy ly trà, tay kia xoa khẽ hai bên thái dương rồi bắt đầu xem
phim.
Uống quá nửa ly trà, Mục Táp nghiêng đầu, phát hiện Tống Vực không hề chú ý đến nội dung phim, mà cúi đầu tập trung gửi tin nhắn. Nội dung
tin nhắn bao gồm hàng loạt các số liệu, mật mã mà cả đời cô xem cũng
chẳng hiểu. Anh ta gửi đi hàng loạt mật mã ngoằn ngòeo liên tiếp nhau,
tác phong rất chuyên nghiệp.
Không hổ danh thiên tài đã đỗ đại học danh tiếng khi vừa tròn mười
lăm tuổi. Cô lặng thinh ngẫm nghĩ, nhớ đến bản thân lúc mười lăm tuổi
đang làm những việc gì? Đáp án đương nhiên rất tầm thường, lúc ấy cô mê
mẩn shoujo Nhật*, mười móng tay thì tô tô vẽ vẽ đủ các loại màu, còn
điệu đà tập tành thoa son bóng.
*shoujo Nhật: truyện tranh dành cho các thiếu nữ
Xem ra, sự chênh lệch giữa cô và anh ta không hề nhỏ.
Ánh sáng màu xanh lam trên màn hình hắt xuống chỗ bọn họ, Mục Táp nheo nheo đôi mắt, đem ly trà sữa đặt cạnh ghế ngồi.
“Phim xem không hay?” Anh ta vừa hỏi vừa gửi đi dãy số liệu, mật mã cuối cùng.
“Không phải không hay.” Cô đáp,“Chỉ là đã quá quen thuộc.”
Đúng lúc này, màn hình phát ra lời tự sự kinh điển của nhân vật:“Ta
trước kia từng nghe nói, nếu như bị đao chém, thì tiếng máu phun trào từ miệng vết thương sẽ giống như âm thanh của làn gió thổi, nghe rất êm
tai. Nhưng không thể tưởng tưởng được, lần đầu tiên trải nghiệm lại
chính là tiếng máu chảy của bản thân mình.”
Tống Vực nhét di động vô túi, tay vỗ vỗ trán, tầm mắt di chuyển đến màn hình lớn, song vẻ mặt lại vô cùng miễn cưỡng.
Cô thoáng xê dịch cơ thể, khuỷu tay không cẩn thận chạm phải cánh tay anh ta. Chỗ