
người dễ dàng sinh hoạt chung với người khác, đôi lúc tính tình hơi nóng, sẽ không quan tâm đến cảm xúc hay sắc mặt của
bất kì ai cả, cũng sẽ mất bình tĩnh mà mắng chửi, nói tục. Tuy nhiên,
những chuyện ấy chỉ xuất hiện trong những tình huống đặc biệt. Còn bình
thường, tính tình tôi khá hôn hòa, chỉ cần em không động đến những điểm
cố kị của tôi là ổn.”
Anh ta tạm dừng một tẹo, sau tiếp tục:“Nói thẳng ra, tôi cần một
người vợ có hiểu biết, em tuyệt đối không thể hành động theo cảm tính.
Nếu em thích giận dỗi, tôi cũng không bỏ thời gian để dỗ dành em đâu.”
Mục Táp run người trong vài giây, còn chưa kịp phản ứng, anh ta đã
xếp tờ giấy thành hình trái tim, sau móc ra cây bút máy, ngoáy viết trên mặt giấy.
“Nếu em có thể đáp ứng được, chúng ta sẽ lập tức kết hôn.” Anh ta
khôi phục lại nụ cười, trở về phong thái của chuyên gia đàm phán,“Tôi sẽ đem một phần bất động sản ở thành H sang tên cho em. Về tiền mừng cưới, em cần bao nhiêu, cứ nói cho tôi biết. Bất luận là con số thế nào, tôi
đều đáp ứng được.”
“……” Mục Táp khẽ khàng thở dài, lồng ngực nhoi nhói khó chịu, không
biết vì nguyên nhân gì, mà khi trò chuyện với anh ta, cô cảm thấy cực kì bí bách.
Anh ta vẫn mỉm cười, ngữ điệu thản nhiên, giọng nói ôn hòa, nhưng cô cảm giác, có sự lạnh lẽo pha lẫn vào trong đấy.
“Vâng, em đã biết.” Đã đi đến bước này, cô đâu còn tư cách để làm
kiêu. Nên cần cái gì, phải trả giá bằng thứ gì, cô phải ngoan ngoan học
cách chấp nhận.
Đang nói, điện thoại của anh ta lại đổ chuông, anh ta tiếp điện
thoại, đi đến bên giường, chống tay trên cửa sổ và từ tốn nói chuyện.
Mục Táp đứng dậy, đặt ly thủy tinh về chỗ cũ, tầm mắt cô dừng lại
ngay chiếc bàn ăn nhỏ, tờ giấy hình trái tim nằm yên trên bàn. Cô tò mò
cầm lên nhìn, mặt trên tờ giấy viết tên cô – Mục Táp. Màu mực vẫn chưa
khô hẳn, ngón tay cô không cẩn thận chạm vào, mực liền in trên lòng ngón tay.
Nghiêng đầu nhìn anh ta, bóng hình cao lớn in trên vách tường, có vẻ
thực xa lạ. Đáy lòng bỗng dội lên nỗi uất ức khó kìm nén, cô phải kết
hôn với người đàn ông xa lạ này ư? Cô chỉ vừa ở chung với anh ta trong
một buổi chiều đã cảm thấy ngột ngạt, tù túng. Cô nên làm thế nào để
thích ứng với hiện thực đây?
Trong nháy mắt, đầu óc mê mang rối loạn, cô lấy tay cốc mạnh vào đầu mình.
“Sao lại tự gõ đầu mình?” Phía sau truyền đến âm thanh đầy từ tính.
“À, không có gì.” Mục Táp giải thích,“Là động tác theo thói quen thôi ạ.”
“Nếu em không có bất kì thắc mắc nào, vậy xem như giữa chúng ta đã đạt được sự nhất trí, đúng không?”.
Mục Táp lặng thinh.
Anh ta đến trước mặt cô, nhoẻn miệng cười, ngữ khí nhẹ tênh: “Mục
Táp, Táp Táp (ào ào), âm thanh tiếng gió vi vu, tiếng mưa thì thầm, tên
rất hay. Suýt nữa anh quên nói, rất hân hạnh được quen biết em.”
*****
Mục Táp về nhà, nhìn thấy hai mẹ con bà Kiều Tuệ Tuệ ngồi tâm sự trong phòng khách.
Mục Kiều quấn lấy Kiều Tuệ Tuệ, huyên thuyên đủ chuyện.
“Đã về?” Thấy Mục Táp, Kiều Tuệ Tuệ cười nói,“Trong bếp có canh hạt sen nấu nấm nhĩ, con muốn ăn một bát không?”
“Dạ không, con không đói bụng.” Mục Táp lắc đầu.
“Chị, Tống Vực là người thế nào?” Mục Kiều hồn nhiên hỏi,“Có giống
với lời đồn không chị, cả người tràn ngập hơi thở tàn bạo, có khuynh
hướng bạo lực.”
“Không đâu, anh ấy hoàn toàn bình thường.” Mục Táp lãnh đạm nhìn thoáng qua Mục Kiều.
Kiều Tuệ Tuệ vỗ đầu Mục Kiều, khẽ khiển trách:“Sao có thể tin vào
những lời đồn thất thiệt bên ngoài, con làm ơn vận dụng đầu óc được
không, Tống gia là danh gia vọng tộc, Tống Vực từ nhỏ được coi là thần
đồng, mười lăm tuổi thi đỗ đại học, mười chín tuổi trở thành chủ một
công ty, là nhân vật kiệt xuất hiếm thấy.”
“Vâng.” Mục Kiều thè lưỡi, gật gật đầu.
“Con xin phép về phòng trước.” Mục Táp mang theo túi xách, đi lên
lầu. Giờ phút này, cô không hề có hứng thú cùng họ nói về Tống Vực,
không có sức lực theo hầu sở thích ngồi lê đôi mách của họ.
Chờ đến khi bóng dáng Mục Táp biến mất nơi góc rẽ cầu thang, Mục
Kiều liền cong khóe miệng, lôi kéo cánh tay Kiều Tuệ Tuệ, nũng nịu:“Mẹ,
có phải chị ấy giận con không?”
Kiều Tuệ Tuệ thở dài thườn thượt, lấy ngón tay chọc vào đầu con
gái:“Con biết vậy thì tốt, sau này nhớ quản mồm miệng cho kĩ, đừng hỏi
vớ vẩn nữa.”
“Con chỉ tò mò thôi mà.”
Ban đầu, người phải gả cho Tống Vực là Mục Kiều, nhưng cô ta lại sống chết phản đối.
Tin đồn về Tống Vực chất đầy như núi, trong đó có rất nhiều thứ khiến cô ta hoảng sợ. Người ta nói anh ta là kẻ cuồng vọng, tình tình bất
định, khi tốt khi xấu, rất khó ở chung. Đặc biệt, còn có khuynh hướng
bạo lực, năm đó đánh người gây thương tích đến mức nội tạng xuất huyết,
thiếu chút nữa đã xảy ra tai nạn chết người. Sau đó, anh ta phải vào tù
ngồi hai năm. Với cả, mấy năm nay, Tống gia đã bắt đầu sa sút, quyền thế không bằng trước kia, bề ngoài trông cao sang, thực chất, chỉ còn cái
thùng rỗng…..Mục Kiều bị dọa, sợ chết khiếp , nháo khóc ầm ĩ, thúc ép bố mẹ phải hủy bỏ cuộc hôn nhân này.
Thế nhưng, Mục Chính Khang và Kiều Tuệ Tuệ đã nhận tiền cưới của Tống gia, và đổ toàn bộ số tiền