
vào tài chính của công ty vận tải, chẳng còn dư một đồng, lấy đâu ra tiền đền người ta?
Mục Kiều tràn đầy tủi hổ, nhưng hết cách từ chối, đành phải miễn
cưỡng đáp ứng, có điều, cả ngày trốn trong phòng khóc rấm rức đến sưng
húp hai mắt. Dẫu sao, từ nhỏ Mục Kiều đã được bố mẹ nâng niu, chiều
chuộng, làm sao chịu nổi uất ức, cam tâm tình nguyện gả cho một kẻ không hề quen biết. Hơn nữa, cô ta tự nhận bản thân là người có trình độ, có
đẳng cấp nhất định, mà bất đắc dĩ phải trói buộc cuộc đời với tên Tống
Vực bệnh hoạn, cô ta cảm thấy không công bằng.
Bên Tống gia vốn có ý định, chờ sau khi Mục Kiều tốt nghiệp sẽ kết
hôn ngay với Tống Vực, tranh thủ hai năm sinh một đứa nhỏ, nguyên nhân
là do Tống Vực đã bước sang tuổi hai mươi chín. Bà Tống còn cười nói,
sinh con khi còn trẻ thì tốt cho sức khỏe người mẹ.
Mọi việc vốn dĩ đang phát triển tốt đẹp theo dự định của mọi người, lại bất ngờ xảy ra sự cố ngoài ý muốn.
Tống Vực còn chưa về nước, mối quan hệ giữa Mục Kiều và Cảnh Chí Sâm đã tiến xa thêm nhiều bước .
Cảnh Chí Sâm là ai? Là nhân vật mới nổi trong ngành quản lí truyền
thông, là một trong những nhân tài hùng mạnh của thương giới. Anh ta
dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tay không tranh đấu giành thiên hạ.
Trải qua sáu năm phấn đấu, đã thành công tiến vào thị trường, khí thế
hừng hực lửa, phát triển như vũ bão. Hiện tại, anh ta là đại gia danh
tiếng của thành phố H.
Anh ta chủ động đến Mục gia, tự ra mắt bản thân, thái độ khiêm tốn mà trịnh trọng, chân thành hy vọng Mục Chính Khang và Kiều Tuệ Tuệ có thể
tác hợp cho anh ta và Mục Kiều.
Ngày hôm đó, không chỉ Mục Chính Khang và Kiều Tuệ Tuệ cả kinh trợn
tròn mắt, ngay cả Mục Táp đứng trên cầu thang cũng thế, tay cô đang cầm
ly trà run bần bật, đáy lòng chậm rãi vỡ nát.
“Con sẽ đối xử tốt với Mục Kiều, sẽ yêu thương, trân trọng em ấy, cho em ấy cuộc sống tốt nhất. Tình cảm của con rất chân thành, mong được
hai bác đồng ý, và tác thành cho chúng con.” Cảnh Chí Sâm khom thân
mình, hành lễ một cái. Khoảnh khắc anh ta ngước mắt, liền giao hòa với
ánh mắt của Mục Táp đang đứng trên bậc thang.
Đã nhiều năm qua, Mục Táp mê luyến gương mặt tuấn tú ấy, song trong tích tắc, cô cảm thấy nó cực kì xa lạ.
Mục Chính Khang nghiêm nghị khiển trách Mục Kiều, tỏ ý quyết liệt
phản đối, hung hăng cảnh cáo Cảnh Chí Sâm, nhắc nhở anh ta, con gái ông
đã có hôn ước. Mục Kiều nghe vậy thì sợ run, nhát gan trốn sau lưng Cảnh Chí Sâm. Thân hình vạm vỡ của Cảnh Chí Sâm mạnh mẽ che mưa, cản gió cho cô ta, anh ta thản nhiên nói một cách đầy kính cẩn:“Bây giờ, tình cảm
của chúng con không phải ở giai đoạn mới tìm hiểu hay bắt đầu nắm tay,
chúng con đã quen nhau từ trước, và đã có quan hệ sâu sắc. Con phải có
trách nhiệm với em ấy.”
Câu nói khiến mong ước của hai vị phụ huynh hoàn toàn vỡ vụn.
Ngón tay cầm ly trà của Mục Táp dần lạnh run, cô lặng thinh nhìn chằm chặp Cảnh Chí Sâm, cho đến khi tầm mắt anh ta lần nữa dừng trên người
cô, ánh mắt kia đã lấy lại nét thong dong, trầm tĩnh. Cô không hề tránh
né, cứ nhìn anh ta như vậy, dần dần, đáy mắt anh ta xuất hiện tia cảm
xúc phức tạp. Anh ta mất tự nhiên ngoảnh mặt đi, bàn tay vỗ nhẹ sau lưng Mục Kiều, ý bảo cô ta đừng sợ, có anh ta ở đây, anh ta sẽ bảo vệ cô ta.
Sau đó, trong nhà diễn ra một phen tranh chấp đầy mưa bão, song Mục
Táp không còn tâm trạng để xem kịch vui. Cô xoay người, tay cầm ly trà,
đi từng bước nặng trịch lên lầu.
Cô đặt cái ly trên bàn vi tính, tay điều khiển con chuột, bầu trời
đầy sao trong màn hình từ từ tán đi, phát ra ánh sáng chói lóa. Trong
đầu bất giác hiện ra hình ảnh của một bữa ăn tối, lúc ấy Cảnh Chí Sâm
đang có men rượu trong người, bỗng nhiên nắm tay cô, vỗ nhẹ lên đấy.
Giọng nói anh ta trầm trầm biểu hiện cơn say đang kéo tới, khóe miệng
nhoẻn nụ cười hiền, mang trên người dáng vẻ của một công tử ôn nhuận như ngọc:“Mục Táp, em đối với anh tốt quá. Đợi đến khi em ba mươi tuổi, mà
chưa gả cho ai, thì hãy đồng ý gả cho anh nhé.”
“Anh nói thật không ?” Mục Táp cười nói,“Hay là lợi dụng cơn say để trêu chọc em?”
Anh ta khẽ thở dài, tiến tới, ngậm lấy môi cô, dịu dàng mút mát. Đôi
mắt anh ta sáng tựa sao trời, cất tiếng cười nhè nhẹ:“Anh đương nhiên
rất nghiêm túc.”
Từ khi nộp đơn xin thôi việc đến lúc được phê chuẩn phải mất hơn nửa tháng trời.
Ngày hôm nay, cầm những vật dụng ra khỏi văn phòng có những lằn ô
vuông được nối tiếp nhau, Mục Táp híp mắt nhìn ánh mặt trời treo trên
đỉnh đầu. Mặt trời tỏa ra từng vòng ánh nắng rất tròn và rất sáng, phản
chiếu trên mặt đất. Hàng cây trước mặt xen lẫn trong những công trình
kiến trúc cao chót vót, rợp màu vàng óng của ánh mặt trời, tạo cảm giác
thơ mộng mà thiêng liêng.
Sau khi tốt nghiệp, cô liền vào làm ở Duy Cách, dốc sức tận tụy cho
công ty của Cảnh Chí Sâm suốt bốn năm. Trong bốn năm này, đếm không xuể
những giọt mồ hôi cô đã đổ, đã gặp biết bao uất ức và cũng không thiếu
những niềm vui, tiếng cười. Nơi đây chính là giấc mộng thời thiếu nữ của cô, và cũng chính nó đã từng bước chứng kiến sự biến