
hộ của
gia đình có tiếng trong lịch sử.
Về sau lại dần biến thành, là thằng con bất hiếu, kẻ lông bông và ngông cuồng, có khuynh hướng bạo lực, giới tính không rõ…..
Trước kia chỉ được nghe qua tai, bây giờ, người thật cách cô chưa đầy một thước, quả thực khiến cô hơi áp lực.
Mục Táp nghiêng đầu, phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ nhằm phân tán lực
chú ý, có điều, dáng vẻ thanh nhã, sườn mặt tuyệt mỹ của ai kia vẫn thấp thoáng ẩn hiện trên mặt kính cửa, đôi mắt cô vẫn luyến tiếc nhìn ngắm.
Bất giác nhớ tới ấn tượng của cô với anh ta trong một tiết mục hỏi
đáp trên truyền hình. Lúc ấy, người dẫn chương trình hỏi anh ta: Sự
thành công quá sớm, có tài năng hiếm thấy, cộng thêm khối tài sản khổng
lồ đem đến cho anh cảm thụ gì?
Câu trả lời của anh ta thật đáng đánh đòn, ý tứ là, tôi không rõ lắm, bất tri bất giác đi đến con đường này, cũng chưa kịp suy nghĩ nhiều.
Còn về tài sản, từ trước tới giờ, cái tôi không thiếu nhất chính là tiền bạc, vì thế, cũng không có cảm thụ gì đặc biệt.
Bên dưới khán đài lập tức vang lên những tiếng cười pha lẫn nhiều sắc thái, có người hâm mộ, có người nghi ngờ, có kẻ trào phúng, cũng có kẻ
khinh thường.
Còn anh ta vẫn điềm nhiên ngồi trên khán đài, âu phục thẳng thớm, hai tay thoải mái đặt trên đùi, bỏ ngoài tai những tiếng cười kia, cả người thong dong, đủng đỉnh.
Tống Vực không về nhà, mà đi đến nơi anh ta đã chọn lựa trước, là một khách sạn năm sao.
Mục Táp theo anh ta đi lên, giúp anh ta sắp xếp lại hành lí, tất
nhiên trước đó, cô đã lễ phép hỏi ý: Em giúp anh sắp xếp lại hành lí
được không?
“Được thôi, em mở ra đi, mật mã là xxxxxx.” Anh ta không để ý những
tiếng động xung quanh, ngay cả giày cũng không mang, trực tiếp đi chân
trần trên tấm thảm nhung.
Mật mã là sinh nhật của anh ta.
Đương cúi đầu sắp xếp hành lí, anh ta bất ngờ đưa tách trà nóng, cô
lập tức ngẩng lên, lịch sự nói cảm ơn, tiếp nhận tách trà, nhấp một
ngụm, là Hồng Trà không bỏ đường, vị đắng nghét.
TỐng Vực ngồi xuống giường, hai tay khoanh trước ngực, nghiêng người về trước, duỗi đôi chân dài, cúi đầu đánh giá Mục Táp.
Cô mặc chiếc áo lông cừu màu xanh tím, trên cổ đeo sợi dây chuyền
bạc, mái tóc dài, xõa tự nhiên xuống hai bên bả vai. Hai bàn tay trắng
trẻo sạch sẽ, lưu loát giúp anh ta xếp quần áo gọn gàng. Thoạt nhìn, cô
là người hiền lành và tốt bụng.
“Em đói chưa?” Anh ta cười hỏi.
“Hơi hơi.” Mục Táp nói thật.
“Muốn ăn gì nào? Khách sạn có cơm Trung, cơm Tây, cơm Thái, đồ ăn Ấn Độ, cái gì cũng có.”
“Vậy có món cơm cà ri gà không ạ?”
“Ắt hẳn không thành vấn đề.” Anh ta nghĩ nghĩ, đứng dậy đi gọi điện
cho phục vụ, kêu một phần cơm cà ri gà và một phần cơm xào hải sản. Gọi
cơm xong, anh ta trầm ngâm một lát, rồi gọi thêm cho cô phần tráng miệng bằng bánh pudding và ly trà sữa.
Không bao lâu sau, bữa tối được dọn lên, món cà ri gà có màu vàng
sáng đậm, nước sốt sóng sánh đậm đặc, thoạt nhìn khiến người ta nhỏ dãi.
Hai người ngồi đối diện, cùng dùng bữa tối, Tống Vực chuyển phần bánh pudding và ly trà sữa đến trước mặt Mục Táp.
“Cám ơn.”
Anh ta nhếch khóe miệng, khẽ cười không nói.
Vốn dĩ cô muốn tìm vài chủ đề để tán gẫu, nhưng anh ta liên tục tiếp
điện thoại, còn vô cùng nghiêm túc bàn chuyện công việc với đối phương
bên kia, cô đành từ bỏ chủ ý.
Khi cô ăn xong, anh ta vẫn còn nói chuyện điện thoại, phần cơm xào
hải sản chỉ mới vơi đi một nửa. Cơm canh đã sớm nguội lạnh, những hạt
cơm sền sệt quyện vào một chỗ. Anh ta vừa bàn chuyện vừa cầm thìa
đảo lung tung trên đĩa cơm, khiến đĩa cơm trông cực kì….tệ hại.
Nói chuyện điện thoại xong, anh ta không hề đụng đến đĩa cơm nữa.
Thời gian lặng yên tịnh tiến đến bảy giờ tối.
“Em ở lại qua đêm đi.” Ngữ khí của anh ta rất tự nhiên, dứt lời, bèn xoay người lấy cái gạt tàn thuốc trên bàn.
Mục Táp đang uống nước, xém phun hết ra miệng, bị sặc phải ho khan hai tiếng.
Anh ta bật cười trước phản ứng của cô, tiếng cười thật trầm thấp, sau đó anh ta từ từ thu lại nụ cười, nếp nhăn nơi khóe mắt dần biến mất
theo nụ cười, anh ta ngẫm nghĩ và nói:“Đừng khẩn trương, tôi sẽ không
làm chuyện quá đáng.”
“Em chưa chuẩn bị tốt.” Cô ăn ngay nói thật, cho dù bọn họ đã quyết
định tiến vào mối quan hệ kia, và đây cũng là chuyện sớm hoặc muộn. Tuy
nhiên, anh ta tự mình quyết định như vậy, khiến cô xấu hổ và sợ hãi, hễ
nhìn thấy anh ta, cô sẽ đề phòng theo bản năng.
Anh ta ngồi trên sô pha, nổi bật tay dài chân dài, đôi mắt đen tuyền
và thấu suốt, tựa như hai khối đá huyền vũ thời xa xưa. Đôi mắt ấy nhìn
sâu vào mắt cô, như thể khẽ cười, như thể quan sát, như thể đánh giá…
thật sự quá khó để nắm bắt.
“Em cảm thấy tôi là người tùy tiện?” Anh ta trầm ngâm một hồi, nhẹ nhàng duỗi đôi chân dài, hỏi một cách nghiêm túc.
“Không phải.” Mục Táp cố áp chế cảm xúc khác thường,“Em chỉ cảm thấy quá nhanh.”
Anh ta gật đầu, với lấy tờ giấy quảng cáo trên mặt bàn, nhìn một lúc
rồi gấp đôi tờ giấy, tiếp tục gấp đôi, lại gấp đôi, vừa mải mê gấp đôi
vừa nói chuyện với cô:“Đúng rồi, có một số việc tôi cần nói rõ với em.
Tôi không phải là kiểu