
ỗng dưng trầm khàn gợi cảm, đê
mê đến thế, hoá ra có men rượu làm chất xúc tác. Thanh âm của anh như
hoà vào lớp cát mịn, dán sát tai cô, từng chữ lọt sâu xuống đáy tai,
thong thả, trầm thấp, bùi bùi.
“Em…… có chút nhớ anh.” Mục Táp buột miệng cảm thán.
Chữ ‘anh’ vừa chấm dứt, điện thoại liền tắt máy. Mục Táp ‘Á” một tiếng, phóng xuống giường, tức tốc sạc pin.
Sau khi màn hình sáng lên, cô nhận được tin nhắn.
Mở tin ra thì thấy.
“Cám ơn em đã nhớ anh. Anh thật sự rất vui.”
Cô ngồi trên tấm thảm, lặng thinh nhìn tin nhắn. Làn
gió đêm thổi vào, bay lơ phơ lất phất sau gáy cô, mang theo hương hoa
say lòng người, cô cảm thấy một nơi nào đó trên cơ thể mình đang tê dại.
Cái gọi là gió xuân đêm mê đắm, hoá ra để chỉ tình cảnh này.
Bà Kiều Tuệ Tuệ làm điểm tâm ngọt cho bữa ăn khuya xong, đi tới cầu
thang gọi hai chị em Mục Táp xuống ăn. Mục Táp cất di động, ra ngoài, đi ngang qua phòng Mục Kiều, nghe thấy giọng nói nũng nịu của em gái đang
hờn dỗi với Cảnh Chí Sâm qua điện thoại:“Anh là đầu heo, đồ dê xồm, em
không thèm kẹo que của anh đâu.”
……
Mục Táp xuống lầu, Kiều Tuệ Tuệ đưa cô ly cocktai, cô tiếp nhận, chậm rãi uống. Uống hơn phân nửa ly, Mục Kiều mới xuống, hí hửng vừa đi vừa
hát. Tới ghế ngồi, cô ta vui vẻ khoe khoang chuyện Cảnh Chí Sâm dự định
mua nhà.
Ở thành H, Cảnh Chí Sâm có hai căn nhà. Một căn ở ngay khu trung tâm
thành phố và một biệt thự gần trên núi. Cả hai đều là những căn hộ cao
cấp, có giá hơn chục triệu, là niềm mơ ước của biết bao nhiêu người. Tuy nhiên, Mục Kiều không ưng ý với chúng. Môi trường xung quanh căn nhà
ngay trung tâm thành phố khá ồn ào, còn biệt thự trên núi thì hẻo lánh,
cách xa nơi công tác của Cảnh Chí Sâm và trường học của cô ta. Sau khi
kết giao với Cảnh Chí Sâm, Mục Kiều liền đưa ra yêu cầu, muốn anh ta mua một căn biệt thự gần ven hồ của thành H, vừa thuận tiện cho công việc
tương lai của cô ta, vừa có thể ngắm cảnh hồ mỹ lệ, vô cùng hoàn hảo.
Hiện nay nguồn lực kinh tế của Cảnh Chí Sâm khá ‘dồi dào’, vả lại,
con người anh ta cũng có yêu cầu cao trong việc hưởng thụ cuộc sống, nên cảm thấy biệt thực ven hồ rất tốt. Hơn nữa, bạn gái đã mở lời, anh ta
đương nhiên đáp ứng.
“Biệt thự ven hồ đắt lắm con ạ.” Kiều Tuệ Tuệ kinh ngạc,“Trên báo nói nơi đó là tấc đất tấc vàng. Căn rẻ nhất cũng hơn 45 triệu. Kiều Kiều,
con không nên dùng công phu sư tử ngoạm như thế chứ.”
Mục Kiều vô tư ăn cocktai, chép chép miệng:“Chí Sâm cũng thích biệt
thự ven hồ. Cái này là tụi con cùng sở thích, không thể tính là con đòi
hỏi. Hơn nữa, nếu đã quyết định mua thì phải mua một lần cho đáng. Con
chẳng ưng mấy căn giá 45 triệu đâu, cách hồ xa lắm, đứng bên cửa sổ chả
nhìn thấy cảnh hồ. Không được, con phải thương lượng kĩ càng với Chí Sâm đã……” Cô ta cười cười, áng chừng giá tiền.
Kiều Tuệ Tuệ nghẹn họng nhìn trân trối, đôi tay run lẩy bẩy, líu cả
lưỡi:“Toàn giá trên trời thôi, Tiểu Cảnh có đủ tiền không đấy? Kiều
Kiều, con đừng quá đáng.”
Mục Kiều dẩu môi:“Thu nhập hằng năm của anh ấy khá lắm. Vả lại, biệt
thự cao cấp mới xứng với địa vị của anh ấy. Thôi mẹ đừng lo, nếu chúng
con mua biệt thư ven hồ, đương nhiên phải bán biệt thự trên núi. Biệt
thự đó anh ấy đã mua ba năm, giá tăng không ít.” Nói đoạn, cô ta xúc
thêm một thìa, bắt đầu ‘hoang tưởng’,“He he…Sau này, mỗi khi con ăn cơm
tối xong, sẽ đi dạo quanh hồ hóng mát. Nghĩ mà thích!.”
Mục Táp ăn xong cocktai, dùng khăn tay lau khoé miệng, xin phép:“Con
lên phòng đây ạ. Khuya rồi, dì với em ăn xong thì đi ngủ nhé.”
Mục Kiều chẳng buồn đoái hoài đến cảm nhận của chị gái, tiếp tục phấn khởi bàn về cuộc sống tươi đẹp ở biệt thự ven hồ.
Kiều Tuệ Tuệ ngẫm nghĩ rồi nói:“Kiều Kiều, về sau đừng nói mấy chuyện nhà cửa trước mặt chị con.”
Mục Kiều ngẩn ra, lập tức phụng phịu giận lẫy:“Tại sao? Trước mặt chị ấy không được nói chuyện liên quan đến Tống gia, giờ chuyện nhà cửa
cũng cấm tịt. Vậy con có miệng để làm gì? Nhà này còn tự do ngôn luận
không thế”
Kiều Tuệ Tuệ khẽ thở dài:“Con à, dù vết thương lành lặn nhưng vẫn lưu lại sẹo. Nếu Mục Táp không đứng ra thu dọn đống tàn cục do con vứt lại, thể nào bên Tống gia cũng truy cứu trách nhiệm, nhà ta dù có mười cái
đầu cũng không đủ cho họ chém.”
“Mẹ làm ơn đừng nói quá. Xã hội bây giờ được pháp luật bảo hộ, dù
Tống gia có là bá chủ một phương cũng không thể muốn làm gì thì làm. Họ
không thể qua mặt pháp luật hay truyền thông. Chúng ta đang sống trong
thời kì xã hội chủ nghĩa công bằng, ứ phải thời phong kiến bất công.”
“Con thì biết gì? Con cho rằng người Tống gia đều là kẻ ăn không ngồi rồi? Gia tộc bọn họ cực kì phức tạp, chú bác Tống Vực đều là những nhân vật chủ chốt trong quân đội và giới chính trị ở thành B. Thế hệ sau
cũng rất có thành tựu…… Ở đất Giang Nam, họ Tống là gia tộc có ‘máu mặt” nhất.. .”
Mục Kiều cắn môi, không cam lòng phản bác:“Xì….toàn là họ hàng xa
thôi. Ít nhất ở thành H, Tống gia chỉ là cái thùng rỗng kêu to. Con trai trưởng chết yểu, con trai thứ phải ‘ăn cơm tù’. Chừng đó thôi đã đủ
khiến người đời xa lánh nhà họ. Bâ