
n.
“Chị, xuống ăn cơm thôi.” Mục Kiều gõ cửa, đứng bên ngoài gọi cô.
“Ừ, xuống liền!” Mục Táp xoa xoa đôi mắt, đứng dậy ưỡn thẳng lưng, thở hắt một hơi dài.
Bởi Cảnh Chí Sâm đến chơi, nên bà Kiều Tuệ Tuệ nấu đến tám món ăn, hết sức nhiệt tình chiêu đãi con rễ tương lai.
Trên bàn cơm, ông Mục Chính Khang và Cảnh Chí Sâm cùng bàn luận về
vấn đề suy thoái kinh tế thế giới thật lâu. Thái độ của Cảnh Chí Sâm với bố vợ tương lai rất kính trọng và điềm tĩnh, không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, biểu hiện khéo léo. Tán gẫu hồi lâu, ánh mắt Mục Chính Khang
dần ánh lên tia thưởng thức lẫn khen ngợi.
Mục Kiều nũng nịu đòi Cảnh Chí Sâm lột vỏ tôm cho cô ta, liền bị bà
Kiều Tuệ Tuệ khiển trách một trận. Cảnh Chí Sâm bèn đứng ra làm người
giảng hoà, rồi gắp một con tôm bỏ vào bát, dùng tay giúp Mục Kiều lột
vỏ.
Mục Táp yên lặng húp bát canh. Đối với hành động của Cảnh Chí Sâm, cô không hề bất ngờ. Trong bốn năm làm việc chung, Mục Táp cũng hiểu sơ sơ con người anh ta. Nếu anh ta nguyện ý, anh ta có thể vì bạn làm mọi
việc, đem bạn sủng đến tận trời, khiến người khác phải trầm trồ tán
tụng. Không ngoa khi nói Cảnh Chí Sâm là một quân tử hiếm gặp, là người
đàn ông tiêu chuẩn của thời đại mới, là con rễ hoàn hảo của mọi gia
đình. Nhưng kì thực, Mục Táp biết, những thứ đó đều do anh ta cố ý tô vẽ cho bề ngoài của bản thân, nhắm đánh lừa thị giác người khác.
Cảnh Chí Sâm đem con tôm đã lột vỏ bỏ vào bát Mục Kiều. Khoảnh khắc
anh ta nâng mắt, liền chạm phải ánh mắt của Mục Táp đang ngồi đối diện.
Cô khẽ cười một tiếng cực kì nhỏ, rồi không dấu vết chuyển dời tầm mắt.
Cảnh Chí Sâm nhấp ngụm trà, đôi mắt ẩn chứa nhiều hàm ý, môi cong thành ý cười hàm súc.
Sau khi ăn xong, Kiều Tuệ Tuệ vào bếp rửa bát, Cảnh Chí Sâm tiếp tục
hàn huyên với Mục Chính Khang. Mãi đến bảy giờ rưỡi tối, anh ta mới cáo
từ ra về. Mục Kiều ăn cơm xong thì ngồi lì trong toilet, nên Mục Chính
Khang tự mình đứng dậy tiễn anh ta. Khi tới cửa, Cảnh Chí Sâm nhìn thấy
hai túi rác to nằm ở đấy, anh ta lễ phép nói, “Để con mang hai túi rác
ra ngoài luôn, dù sao cũng tiện đường”.
Mục Chính Khang lập tức xua tay từ chối, sao có thể để Cảnh Chí Sâm
làm những việc này. Ông liếc mắt nhìn xung quanh, trông thấy Mục Táp
đứng cắt quả táo, bèn nói:“Táp Táp, con đi đổ rác, sẵn tiện thay mọi
người tiễn Tiểu Cảnh về đi.”
Mục Táp gật đầu, thả con dao và quả táo xuống bàn, tay lau nhẹ lên khăn trải bàn, nhanh nhảu cầm hai túi rác đi ra.
Hai người ra cửa, Cảnh Chí Sâm lấy khoá điều khiển, nhắm ngay chiếc
Bentley của mình. Mục Táp không thèm nhìn ngó anh ta, chăm chú đi về
trước.
“Táp Táp.” Anh ta gọi cô.
Mục Táp ngoảnh đầu, ánh mắt lạnh lùng:“Chuyện gì?”
Anh ta nhấc chân, tiến tới gần cô. Vẫn là diện mạo khôi ngô tuấn tú,
dáng người hào hoa phong nhã, khí chất tôn quý không có chỗ để soi mói,
anh ta nhìn cô chằm chặp: “Hôm ở công ty, em đi vội vàng quá, nên vẫn
còn bỏ sót mấy thứ vật dụng. Anh đã giúp em thu dọn gọn gàng, khi nào em rãnh thì nhớ ghé lấy.”
Mục Táp buồn bực:“Là thứ gì vậy?”
“Mấy cd, vài cuốn sách với mấy gói đồ ăn vặt.”
“Thôi, mấy thứ đó tôi không dùng đến nữa. Anh giúp tôi ném đi.”
Cảnh Chí Sâm tựa hồ đoán được cô sẽ nói như vậy, nên chỉ cười không nói.
Mục Táp đang muốn đi, anh ta lại ép tới, hơi cúi đầu, thanh âm trầm
khàn vang sát bên tai cô:“Đó là những thứ đã từng gắn bó với em, sao anh có thể nhẫn tâm vứt bỏ…… Táp Táp, không phải em vẫn còn buồn anh chứ,
là vì anh cố ý che giấu chuyện giữa anh và Mục Kiều?”
Làn hơi ấm áp phả xuống vành tai, Mục Táp hoảng hốt lui sau hai bước, cố gắng trấn tĩnh bản thân rồi mạnh mẽ lên tiếng:“Anh nghĩ nhiều quá
đấy, chuyện liên quan đến anh chả ảnh hưởng gì đến tôi nữa. Được thôi,
nhờ anh giữ đồ giúp tôi thêm vài ngày. Khi nào rãnh, tôi sẽ tự mình đến
lấy.”
“Anh chờ em.” Cảnh Chí Sâm thoáng chau mày, đi lách qua người cô, nhìn vành tai cô bằng ánh mắt đầy thâm ý .
Sau khi về nước, Tống Vực không dọn về Tống gia, mà thuê phòng ở
khách sạn năm sao ven hồ, sống tự do tự tại một mình. Vì thế, Mục Táp
đúng hẹn nấu ăn cho anh, gói ghém cẩn thận rồi bỏ vào hộp giữ nhiệt, sau đó đón xe tới khách sạn.
Khoảng khắc cánh cửa mở ra, Tống Vực khiến cặp mắt Mục Táp phải sáng
lên. Anh mặc áo sơ mi màu trắng, quần tây màu đen, hai màu đen trắng
phối hợp, tôn lên khi chất ưu việt của con người anh. Vì mới cạo râu,
nên gương mặt anh sạch sẽ, tươi sáng hơn lúc thường. Toàn thân anh như
thể bước ra từ bức hoạ hoàn mỹ, thiếu mất một nét vẽ thì sẽ ảm đạm, mà
nhiều thêm một nét sẽ trở nên dư thừa. Lúc này, trong đôi mắt cô, chỉ
chứa đựng duy nhất hình bóng anh.
“Vào đi.” Anh mỉm cười, tiếp nhận hộp thức ăn trong tay cô.
Căn phòng thực sạch sẽ, vật dụng bên trong được sắp đặt ngăn nắp,
ngoại trừ vài thứ như: hai cái laptop, gạt tàn thuốc, gói thuốc lá, bật
lửa, chai nước khoáng, mấy gói trà, vài cây bút, bản ghi chép lịch trình công tác……
“Anh đang làm việc?” Cô hỏi.
“Ừ.” Anh đáp,“Làm từ sáu giờ đến tận giờ, anh vừa cảm thấy đói thì em đã mang thức ăn đến.”
“Vậy anh mau ăn đi.” Mụ