Teya Salat
Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323365

Bình chọn: 8.00/10/336 lượt.

au lại cầm bôi

tiếp…Hoàn thành xong một trang, anh sẽ cẩn thận kiểm tra một lượt từ

trên xuống dưới, rồi mới lật sang trang kế tiếp.

Thoáng chốc, Mục Táp bỗng dưng cảm thấy anh nghiêm túc, chăm chỉ hệt như cậu học sinh đang mày mò làm bài tập về nhà.

Người ta hay nói, dáng điệu đàn ông khi hút thuốc là tuấn tú nhất, vì khói thuốc dễ dàng làm bật lên chất ngầu, chất nam tính đặc trưng của

họ. Nhưng giờ Mục Táp lại nhận định khác, đàn ông khi cầm bút chì tô tô

vẽ vẽ, bôi bôi xóa xóa mới là tuyệt nhất. Lấy luôn hình ảnh trước mắt cô làm ví dụ, giây phút này, tất cả cảm hứng và niềm đam mê của anh sẽ

thông qua cây bút chì, biểu đạt cụ thể trên trang giấy, dần dần tạo

thành tác phẩm hoàn chỉnh với giá trị sáng tạo phi phàm. Toàn bộ quá

trình ấy vừa tôn lên nét đẹp trí tuệ vừa không bỏ qua vẻ hấp dẫn của bề

ngoài, quả thật khiến cô bội phục lẫn mê muội.

Cô phát hiện bản thân ngày càng chết đứ đừ trước bộ điệu, thần thái

khi anh nghiêm túc làm việc, tựa như lúc ban đầu cô đã rung động trước

hình ảnh đôi tay anh lả lướt, gõ liếng thoắng trên bàn phím laptop.

Sửa xong trang cuối cùng của tập tài liệu, Tống Vực lật lại chừng

bốn, năm trang phía trước để thẩm tra, đối chiếu lần cuối. Sau khi hoàn

tất, anh đan hai tay vào nhau, đặt dưới cằm, trong đầu tự đúc kết bản

tóm tắt ngắn gọn. Mãi tới khi ngước mắt, nom Mục Táp đang nhìn mình bằng cặp mắt tròn vành vạnh, Tống Vực mới hồi hồn, nhớ ra cô vẫn đang chờ

anh.

Anh cười tủm tỉm: “Từ nãy giờ em luôn nhìn anh?”

Mục Táp gật đầu: “Dạ.”

“Ngày nào cũng nhìn mà không phát chán à?”

“Chẳng chán chút nào.” Mục Táp hăm hở hỏi,“Này anh, từ khi nào anh

phát hiện bản thân mình tuấn tú hơn người? Chắc hẳn là trong lúc soi

gương?”

“Cái này….để anh suy nghĩ tí đã.” Tống Vực trầm ngâm, “Nói thật em

nghe, từ nhỏ anh đã hạn chế tối đa việc soi gương. Lúc đi học, rất nhiều người khen anh có gương mặt thanh tú, bộ dạng nho nhã. Anh nghe mà khó chịu cực kì, hai chữ thanh tú thường được dùng gợi tả nét đẹp của người con gái, đám nam sinh bọn anh rất dị ứng hai chữ này. Hễ ai khen anh

nhìn thanh tú, anh liền cảm giác họ đang chê mình ẻo lả, dần dà, anh

chán ghét diện mạo bản thân, thậm chí còn thấy xấu nữa. Rồi sau này, khi bắt đầu mê tiểu thuyết võ hiệp, anh cảm thấy diện mạo đàn ông đẹp hay

xấu không hề quan trọng. Dù vẻ ngoài nhìn bình thường, hoặc tạng người

cao lớn thô kệch cũng không sao, chỉ cần mình có bản lĩnh, cộng thêm võ

nghệ cao cường, mỹ nhân ắt sẽ liêu xiêu, tự động sà vào lòng.”

Mục Táp có chút sững sờ, cô không ngờ Tống Vực lại có thái độ hững hờ trước diện mạo của mình, thậm chí thiếu tin tưởng.

“Nhưng em cảm thấy anh siêu đẹp trai luôn, chuẩn không cần chỉnh.” Mục Táp nhất thời bày tỏ thật lòng.

“Thế à?” Ánh mắt Tống Vực lấp ló tia thâm sâu khó dò, tựa hồ câu nói

của cô đã nằm trong dự tính của anh, song ngoài mặt anh vẫn điềm tĩnh,

thản nhiên,“Anh rất vui vì diện mạo này có thể lọt vào mắt xanh của bà

xã.”

Mục Táp bỗng nhiên cảm thấy mình đã mắc mưu anh ngọt xớt. Nom gương

mặt ai kia viết đầy hai chữ ‘đắc ý’, cô dở cười dở mếu, ảo não không

thôi.

Lúc xuống thanh máy, Tống Vực hồ như chợt nhớ điều gì, liền nói:“Đúng rồi, anh đã liên hệ với thầy trưởng bộ môn khoa Marketing của trường

đại học X. Thầy ấy đã đồng ý, vài ngày sau sẽ đưa anh quyển sách ôn thi

trọng tâm.”

Hôm qua Mục Kiều nhờ anh dò hỏi phương hướng ra đề thi, anh quả thật để tâm và cố gắng gúp đỡ.

“Vất vả cho anh rồi. Dì Kiều và Mục Kiều nhất định sẽ đặc biệt cảm tạ anh.”

“Táp Táp.”

“Gì ạ?”

“Nói thật, nếu không vì em, anh sẽ không nhúng tay vào việc này.” Anh nghiêm mặt nói từng chữ.

Mục Táp nhìn thẳng mắt anh – đôi mắt bình thản và sâu lắng.

“Hiểu không?” Anh vuốt nhẹ đầu cô.

“Em hiểu.”

Tống Vực lăn lộn trong chốn thương trường đã nhiều năm, có lẽ khả

năng ‘sát ngôn quan sắc’ (đoán ý qua lời nói và sắc mặt) từ lâu đã chạm

ngưỡng thượng thừa, thì làm sao không nhìn ra, hôm qua ở Mục gia, thái

độ Mục Kiều đối với Mục Táp luôn tràn ngập địch ý. Một cô em vợ không hề có chút nào gọi là tôn trọng vợ anh, thử hỏi anh sao có thể cam tâm

tình nguyện giúp cô ta? Nếu không vì Mục Táp, anh sẽ từ chối thẳng

thừng, cũng không bận tâm giữ kẻ với những người chỉ là thân nhân trên

danh nghĩa của cô.

Anh biết hôn nhân của họ bắt đầu từ một cuộc giao dịch, điều đó khiến cô ít nhiều cảm thấy không thoải mái, thêm miệng lưỡi dị nghị thị phi

của thế gian, cô khó tránh khỏi phải chịu uất ức. Và ngồi ở vị trí Tống

phu nhân này, tương lai ắt hẳn có khá nhiều trọng trách đặt nặng lên vai cô.

Thân là chồng, anh chỉ còn cách cố gắng yêu thương, bù đắp cho cô nhiều hơn.

“Táp Táp, hãy nói thật anh nghe, em cảm thấy uất ức không?”

Mục Táp lừng khừng hồi lâu mới gật đầu.

“Táp Táp, nhẫn nhịn không phải là không hay. Nhưng cần có giới hạn,

việc gì đáng nhịn thì nhịn, còn không thì đừng tự đày đọa bản thân

mình.”

Mục Táp hỏi lại: “Làm sao phân biệt hả anh?”

“Tự bản thân phán đoán và cảm nhận, song anh nghĩ, chắc em đã sớm có đáp án.”

Mục Táp như được khai thông đầu óc, anh nói