
rất đúng, từ lâu cô đã có đáp án.
Sống ở đời, có ai chưa từng chịu tủi thân, ấm ức? Mỗi người chúng ta
đều tồn tại những mối quan hệ ràng buộc, và va chạm trong cuộc sống là
điều khó tránh, nên chẳng chóng thì chày, cũng có ngày bạn nếm mùi ấm ức và phải tự mình tiêu hóa nó. Chỉ là…ấm ức cũng chia thành nhiều loại,
có loại bạn có thể nhẫn nhịn, có loại bạn không cần thiết phải cam chịu. Tỉ như có người luôn kiên quyết áp đặt, ác ý chụp cái mũ xấu xa, tồi
tệ lên đầu bạn, thử hỏi bạn nhịn nổi không? Cho dù bạn cố gắng nhẫn
nhịn, chắc gì đối phương sẽ cảm kích, hay chỉ khiến họ càng được đằng
chân lân đằng đầu, tác oai tác quái nhiều hơn.
Mục Táp đột nhiên thông suốt tất cả. Còn nhớ thời cắp sách tới
trường, cô luôn bắt mình phấn đấu trở thành học sinh ngoan nhất, giỏi
nhất. Cô không ngừng nỗ lực, cặm cụi ngày đêm chỉ vì muốn nghe một câu
khen ngợi từ thầy cô và bạn bè. Suy cho cùng là bởi cô thiếu trầm trọng
cái cảm giác được gọi là an toàn. Từ nhỏ, cô đã thiếu tình thương, luôn
khao khát sự ấm áp, nên khi nhận được sự khen ngợi, yêu mến của thầy cô
và bè bạn, cô quý trọng vô cùng, kèm theo đó là cảm giác sợ hãi sẽ đột
ngột mất đi những tình cảm mong manh ấy, thành thử cô luôn thận trọng
trong từng lời ăn tiếng nói, từng hành động nhỏ nhặt, như thể đang bước
đi trên một tấm băng mỏng. Ở Mục gia cũng vậy, ra ngoài xã hội cũng thế, hễ gặp ấm ức, là cô tự giác khuyên mình: một điều nhịn chín điều lành, lui một bước là trời cao biển rộng, không gì đáng ngại, mọi chuyện rồi sẽ qua.
Nhưng khoảnh khắc này, nhờ câu nói đơn giản của Tống Vực mà cô đã
được giải thoát. Tống Vực nói đúng, việc gì đáng nhịn thì nhịn, còn
không thì đừng tự đày đọa bản thân. Cô nào phải là đồng nhân dân tệ, mà
có khả năng chiếm được lòng yêu mến của tất cả mọi người. Cô chỉ là
người phụ nữ bình thường, cũng tồn tại ưu khuyết điểm như bất cứ ai, và
có quyền “SAY NO” trước điều mình không thích.
Cô mỉm cười siết chặt tay anh, cúi đầu ngắm nghía đôi nhẫn cưới trên ngón áp út của họ đang tỏa sáng dưới nắng vàng rực rỡ.
“Anh nhớ sắp xếp thời gian, chúng ta đi Tây Xương một chuyến. Anh hư lắm, đến giờ vẫn chưa chính thức ra mắt mẹ vợ đấy nhé.”
“Ờ, anh và em, chúng ta sẽ đi thăm mẹ.” Chữ ‘mẹ’ trong miệng anh phát ra rất tự nhiên, khiến cảm xúc trong cô bỗng chốc khó diễn đạt thành
lời.
Bàn tay hai người đan vào nhau, đung đưa nhịp nhàng lên xuống, cô
không nhịn được bèn bật cười khanh khách. Niềm vui sướng, hạnh phúc len
lỏi vào từng ngõ sâu của trái tim họ.
Từ khi Mạc Tử Tuyền rời khỏi Tống gia, bà Tống chỉ một mình sống thui thủi trong căn biệt thư rộng lớn mà quạnh quẽ. Vậy nên, hễ rảnh rỗi là
Mục Táp chủ động bảo Tống Vực chở cô về thăm hỏi, trò chuyện tâm sự với
bà nhiều hơn. Thành thử dạo gần đây, hai vợ chồng thường xuyên có mặt ở
Tống gia.
Tuy bà Tống vui vẻ nhưng đôi lúc cũng bùi ngùi trước sự vắng bóng của Mạc Tử Tuyền. Theo bà nhận xét, Mạc Tử Tuyền là nàng dâu thông minh,
hiếu thuận và rất kiên cường. Nói chung, con bé là một cô gái tốt, đáng
tiếc lại bạc phận, gả vào Tống gia chưa được bao lâu, chưa kịp hưởng
phúc đã phải chịu tang chồng, đau thương làm quả phụ trẻ. Tống Hạo mất,
bà ít nhiều vẫn tồn tại lòng ích kỉ, thầm mong Mạc Tử Tuyền chấp thuận
sống bên cạnh bà, để hai quả phụ già trẻ cùng bầu bạn, nương tựa, an ủi
lẫn nhau. Nhưng muốn thì muốn vậy thôi, chứ bà làm gì có quyền can thiệp vào cuộc sống sau này của con bé. Mạc Tử Tuyền còn trẻ, tương lai còn
dài, con bé có quyền đi tìm hạnh phúc mới. Huống hồ, thời buổi này đâu
giống chế độ phong kiến hà khắc ngày xưa, mà bắt phụ nữ phải thủ tiết cả đời.
Mạc Tử Tuyền đã chủ động nói với bà Tống muốn đi đào tạo chuyên sâu
về văn hóa trà đạo ở Nhật Bản, kết hợp cùng du lịch, tìm hiểu cặn kẽ
phong tục tập quán của nước bạn, có lẽ vài năm nữa sẽ không trở về Trung Quốc. Tâm trạng bà Tống lúc ấy rất mâu thuẫn, vừa luyến tiếc không nỡ
vừa thật lòng ủng hộ con dâu.
“Nếu Tử Tuyền sống mãi ở Tống gia, thể nào người ngoài cũng buông lời gièm pha. Mẹ cũng không thể ích kỉ vì bản thân mà trói buộc tự do, kìm
hãm tương lai của nó. Làm thế thì thất đức lắm.” Bà Tống cất tiếng than
nhẹ: “Bây giờ nó đã có thể vực dậy tinh thần, dũng cảm làm điều nó
thích, tìm được mục tiêu mới trong cuộc sống, còn cố gắng phấn đấu vì
tương lai, mẹ nên vui mừng, chúc phúc cho nó.”
Mục Táp lặng thinh nghe bà tâm sự, không hề lên tiếng phát biểu. Cô
tự hiểu bà Tống vẫn chưa hay biết nguyên nhân thật sự khiến Mạc Tử Tuyền rời đi. Chị ta không nói, Tống Vực không kể, dĩ nhiên cô cũng quyết
định sống để bụng, chết mang theo. Đôi khi chân tướng tàn nhẫn đủ sức
khiến một người chưng hửng đến nỗi gục ngã. Vợ chồng cô đều không muốn
bà phải chịu thêm bất kì sự đả kích nào nữa.
“Thôi chúng ta nói về vợ chồng con đi.” Bà Tống nhấp ngụm trà, chớp
chớp đôi mắt, mỉm cười: “Chừng nào hai đứa mới chịu sinh cho mẹ một đứa
cháu nội?”
Đề tài xoay chuyển quá đột ngột, Mục Táp nhất thời chưa kịp phản ứng. Tống Vực nhanh nhảu đáp: “Chúng con thuận theo tự nhiên thôi. Nếu man