
ia.
“Con bé sẽ tham gia kì thi nghiên cứu sinh sắp tới, nên dạo này rất
chăm chỉ, mỗi ngày đều đến thư viện ôn tập.” Ông Mục giải thích,“Trạng
thái tinh thần nó đã ổn định, tính tình cũng trầm tĩnh hơn xưa.”
“Được vậy thì tốt.” Mục Táp nở nụ cười nhàn nhạt, cũng không so đo, để bụng thái độ của Mục Kiều.
Thẳng đến lúc ăn cơm , Mục Kiều mới xuống lầu, lặng lẽ ngồi đúng vị
trí, im thin thít lùa thức ăn vô miệng. Trò chuyện một hồi, ông Mục
Chính Khang bàn tới kì thi nghiên cứu sinh sắp tới, bấy giờ Mục Kiều bèn buông đũa, nâng mắt nhìn Tống Vực, thẳng thắn lên tiếng: “Hình như anh
tốt nghiệp đại học X, năm nay em dự định thi vào trường này. Thế anh có
quen thầy trưởng bộ môn khoa marketing của trường đó không? Nghe bảo vài năm gần đây đều do thầy ấy ra đề thi, năm nay chắc cũng vậy.”
Tống Vực nhìn cô ta , ngẫm nghĩ chốc lát, sau gật đầu: “Để anh giúp
em liên hệ với thầy ấy, dò hỏi phương hướng ra đề của năm nay, biết đâu
may mắn có thể khoanh vùng được phạm vi trọng tâm.”
Mục Kiều khẽ gật đầu:“Nhờ anh giúp em.”
“Nếu con giúp được thì còn gì bằng.” Kiều Tuệ Tuệ nhân cơ hội nói,
“Kiều Kiều gần như đặt mọi tâm huyết vào kì thi năm nay. Ngày nào em nó
cũng đến thư viện, buổi tối về nhà thì tranh thủ lên mạng giải đề trực
tuyến, nhiều đêm còn ôm sách mà ngủ gục.”
Tống Vực lịch sự mỉm cười với bà, ra chiều sẽ cố gắng hết sức.
Dùng cơm xong, Mục Táp lên lầu, đi thẳng tới phòng Mục Kiều. Cô nhẹ
nhàng gõ cửa, Mục Kiều đang đọc sách bên trong, khẽ nói, “Cứ vào đi.”.
“Kiều Kiều.” Mục Táp bê tách trà sâm tiến vào, thoáng nhìn Mục Kiều
rồi khoan thai đi tới, đặt tách trà lên bàn học, “Uống chút trà cho tỉnh táo đầu óc.”
Dưới ngọn đèn, đôi mắt Mục Kiều ráo hoảnh, không chứa đựng bất kì cảm xúc, nên Mục Táp không cách nào đoán biết, tâm trạng cô ta đang tốt hay xấu.
“Chị cùng anh ấy…tình cảm rất tốt?” Mục Kiều thả cây bút trong tay,
đặt giữa gáy sách, đoạn vén những sợi tóc bay lòa xòa ra sau tai, chăm
chú nhìn Mục Táp.
Mục Táp gật đầu: “Theo thời gian, đôi bên ngày càng thấu hiểu lẫn nhau, tình cảm cũng theo đó mà phát triển.”
“Tính tình anh ấy không hề giống những lời đồn đãi?” Mục Kiều hỏi tiếp.
“Chính em cũng nói đó là lời đồn.” Mục Táp lắc đầu,“Sao có thể tin những lời đơm đặt, vô căn cứ được?”
“Bởi vậy, thực tế chứng minh, may mắn luôn song hành cùng chị, còn
vận rủi bám chặt lấy tôi.” Mục Kiều hạ giọng, ngữ khí ủ đầy sự tự giễu.
Mục Táp hiểu cô ta muốn ám chỉ điều gì, bèn dứt khoát nói rõ: “Về
chuyện liên quan Cảnh Chí Sâm, chị đã nhiều lần phân bua cùng em, và chị cam đoan, những điều chị nói hoàn toàn là sự thật. Kiều Kiều, dù em tin hay không, dù em đã tháo gỡ được hiềm khích với chị hay chưa, dù kết
quả có là gì, chị cũng không bận tâm hay để bụng nữa đâu. Hôm nay chị về đây…chủ yếu là thăm bố.”
Mục Kiều khẽ khàng hừ một tiếng, ngữ khí không nặng không nhẹ: “Tiện
thể huênh hoang khoe khoang hạnh phúc trước mặt tôi, đúng không?”
“Đây là em tự suy bụng ta ra bụng người.” Mục Táp đáp trả, “Có hạnh
phúc hay không, tự bản thân chị cảm nhận là được, chẳng cần khoe khoang, lấy le với ai cả.” Nói tới đây, tâm tình cô bỗng trĩu nặng, đắn đo cân
nhắc dùng từ, “Kiều Kiều, chị cũng mong em sẽ được hạnh phúc. Em có thể
không ưa chị, kể cả chán ghét chị. Nhưng chị hi vọng, em hãy sớm thoát
khỏi nỗi ám ảnh của quá khứ, sống lạc quan, tích cực hơn.”
“Chị bây giờ ấm no hạnh phúc, đời sống tinh thần lẫn vật chất đều dư
dả, thoải mái, muốn nói gì mà chẳng được.” Mục Kiều gằn giọng phản
bác,“Ai cũng biết, tôi làm người quá thất bại, bất cẩn sẩy thai, bị
thằng đàn ông khốn nạn vứt bỏ, bị người thân dối gạt, ngay cả công việc
cũng nửa nạc nửa mỡ, tương lai phía trước bấp bênh mờ mịt, chẳng thấy
chút ánh sáng, chỉ còn cách nai lưng tiếp tục con đường học vấn. Hơ! Hãy sống lạc quan, tích cực ư? Chị nói sao nghe dễ dàng thế.”
“Đúng là nói luôn luôn dễ hơn làm. Chị không trực tiếp lâm vào hoàn
cảnh của em, nên tất nhiên không thể cảm nhận hết những đau đớn, khổ sở
mà em phải chịu. Nhưng hiện giờ, ngoại trừ buông bỏ quá khứ, phấn đấu vì tương lai, em còn biện pháp tốt hơn không?” Mục Táp cúi đầu, đôi mắt
xoáy thẳng vào Mục Kiều,“Thất bại là mẹ thành công. Em còn trẻ, còn vô
số cơ hội đang chờ em nắm bắt, không lí do gì để em tiếp tục chán nản
hay sa sút tinh thần.”
Mục Kiều quay ngoắt mặt đi: “Chị làm ơn dẹp ngay cái bộ điệu này cho
tôi nhờ. Cứ khoái ra vẻ ta đây giỏi giang, tháo vát, thấu suốt tất cả
vấn đề, có thể kịp thời kịp lúc đưa ra những lời khuyên bổ ích. Như thể
chị luôn là kẻ đúng, lẽ phải và chính nghĩa mãi đứng về phía chị. Còn
tôi vĩnh viễn đóng vai kẻ phản diện, luôn gây tai họa, rắc rối không
ngừng. Có điều, tôi sẽ không bao giờ học theo lối sống của chị, tự gò ép uốn nắn bản thân vào những khuôn khổ, nguyên tắc, chuẩn mực khô khan
sáo rỗng. Như thế chỉ tổ chuốc mệt.”
Khuôn mặt Mục Táp vẫn giữ vẻ dịu dàng, bình thản, không mảy may kiêu
căng, ngạo mạn, nhẹ nhàng trải lòng: “Em nói đúng. Nhiều lúc chị cũng
cảm thấy chán ghét bản thân mình kinh khủng. Nếu có thể, c