
tính nhẫn nại, ôn hòa, cách yêu thương, chăm bẵm em bé.”
“Ồ, còn gì nữa không?”
“Ừm…Anh cần có khái niệm rõ ràng mình sắp lên chức bố, sẵn sàng chào
đón đứa con máu mủ ruột rà.” Mục Táp buông lược, nhìn anh qua tấm gương
sáng: “Anh biết không? Có khá nhiều ông chồng khi bế đứa con từ tay cô y tá mà luýnh quýnh không biết cách xử lí. Thậm chí bọn họ còn vô tâm
nghĩ rằng: đây là con mình ư? Cớ sao da dẻ lại nhăn nheo y chang khỉ thế này? Hậu quả là họ bắt đầu luống cuống, tay chân lóng ngóng, sau cùng trở thành trò cười cho người ta xem.
“Em có phóng đại quá không?”
“Không đâu nhá. Đàn ông là sướng nhất đời, đâu cần trải qua đoạn thời gian chín tháng mười ngày hoài thai, nên dĩ nhiên tình cảm của họ với
đứa bé không thể sánh ngang người phụ nữ. Vậy nên Tống Vực à, em không
hi vọng anh đem đứa bé trở thành nhiệm vụ của mình, càng không được giữ
suy nghĩ: hiện giờ tuổi tác đã thích hợp, thôi thì đẻ đại một đứa vậy. Chừng nào anh cảm thấy mình thật sự muốn làm bố, thật lòng mong mỏi có
một đứa con để chúng ta yêu thương, chăm sóc, dạy dỗ, thì lúc ấy mới
chính là thời điểm thích hợp mang thai.”
“Xem ra anh vẫn chưa thể mang lại cho em cảm giác an toàn, nên em mới nghi ngờ anh như thế.”
“Em nào nghi ngờ anh. Em chỉ muốn xác định chắc chắn, anh thật sự muốn làm bố rồi hả?”
Tống Vực khom mình, ôm sát eo cô, dúi đầu vào cần cổ mảnh dẻ, tham
lam ngửi thật sâu mùi hương đầy nữ tính, giọng anh hơi trầm: “Nói thật,
anh muốn làm bố lắm rồi. Đặc biệt là những khi ngắm nhìn em ngủ, anh lại thầm ước ao, phải chi chúng ta sinh được một cô con gái giống em y đúc. Hai mẹ con sẽ nằm ôm nhau ngủ, con bé sẽ là bản sao hoàn hảo của em…Quả thật rất lí thú.”
“Trời ạ, anh nghĩ mình đang sưu tầm búp bê với nhiều kích thước hả? Em đang thảo luận nghiêm túc đấy nhé.”
“Vợ ơi, anh muốn chúng ta cùng tạo ra một đứa bé.” Anh dịu dàng hôn
trán cô: “Em yên tâm, anh đã chuẩn bị sẵn sàng. Bất luận con chúng ta là trai hay gái, béo hay gầy, ngoan ngoãn hay bướng bỉnh, chậm hiểu hay
thông minh…Anh đều sẽ yêu thương nó, dốc lòng chăm lo, dạy bảo nó, trang bị cho nó những kiến thức và kĩ năng tốt nhất để từng bước tiếp xúc với thế giới bên ngoài.”
Kì thực còn một lí do khiến anh mong ước được làm bố. Nếu hai người
sinh một đứa con, tên anh sẽ tự động khắc sâu vào sinh mệnh của cô. Đời
này của họ sẽ gắn liền bên nhau, vĩnh viễn không chia lìa.
Mục Táp nở nụ cười rạng rỡ, ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, mặc anh
bế về giường. Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống chiếc giường êm ái, chống hai
tay bên người cô, cúi đầu rải những nụ hôn nồng nàn khắp khuôn mặt cô.
Sau đó, một tay anh luồn vào vạt áo ngủ, trườn lên trên tháo chiếc áo
con….Dần dần, làn da họ tiếp xúc trực tiếp, bén lên ngọn lửa tình đầy
đam mê, nồng cháy. Suốt cả quá trình, miệng anh không ngớt gọi tên cô,
mười ngón tay đan xen khít khao, dung hòa từng giọt mồ hôi….
Chờ đến khi anh thỏa mãn, Mục Táp đã mệt lả người, hai mắt mở không
lên. Anh nhân cơ hội thủ thỉ bên tai cô: “Táp Táp, anh vẫn còn trong kì
quan sát?”
Mục Táp đã ngủ say mất rồi.
Tống Vực vừa âu yếm tóc cô vừa suy tư ngước nhìn trần nhà, tự nhiên
anh rầu rĩ nghĩ tới một khả năng, lẽ nào khi bụng cô đã to, anh vẫn ngậm ngùi ngước nhìn đau đáu vị trí chính thức.
Bình sinh anh luôn sống ngạo mạn, ngông cuồng, tự cao tự đại, chưa
bao giờ nhún nhường hay khúm núm trước ai. Chỉ có cô là ngoại lệ, là
người duy nhất khiến anh tự nguyện hạ mình đến mức này.
Anh nghiêng đầu, bẹo bẹo má cô, rồi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Mục Táp nằm mộng, mơ thấy từ trên trời rớt xuống chiếc bánh khổng lồ. Vỏ bánh rất mỏng, nhân lại nhiều nên tràn cả ra ngoài. Cô tí tởn lao
đến, vội vàng ôm lấy cái bánh, thòm thèm cắn phập một phát. Ớ, bánh gì
mà cứng như đá thế, hàng quá đát hả trời? Cô thử cắn thêm phát nữa, cứng vẫn hoàn cứng, ê răng bỏ xừ.
Tống Vực đang ngủ ngon lành, đột nhiên cảm thấy ngực đau âm ỷ. Anh
nhập nhèm mở mắt, trông thấy hai dấu răng sâu hoắm đặc sánh vệt nước
miếng xuất hiện chình ình ngay trước ngực. Anh chau mày, vỗ vỗ đầu cô, ý bảo cô hãy ngủ ngoan, đừng chơi trò ‘cẩu xực’ nữa. Nhưng Mục Táp vẫn
đắm chìm trong mộng, mải mê vật lộn với cái bánh, hăng máu quyết sống
mái một phen, cứ cắn rồi lại cắn…Anh bất đắc dĩ lắc đầu, nằm yên mặc cô
hành hạ.
Sáng hôm sau, Mục Táp dụi mắt, chỉ vào mấy dấu răng: “Kiệt tác của ai thế, mãnh liệt ghê cơ.”
“Là của cô nàng cá sấu háu ăn đấy.” Tống Vực điềm đạm đáp.
Mục Táp lúc này mới vỡ lẽ chính mình là đầu sỏ gây nên tội ác, bèn
lấy chăn trùm kín đầu. Trời ạ, liệu cái này có bị quy vào tội bạo hành
trên giường không đây?
*****
Giữa trưa thứ sáu, Mục Táp hẹn ông Mục Chính Khang ra ngoài dùng cơm, tiện thể đem đề cương ôn thi của trường đại học X đưa ông, nhờ ông
chuyển cho Mục Kiều.
Ông Mục Chính Khang cầm tập đề cương bỏ vô túi công văn của mình. Sau đó, ông tháo mắt kính, xoa nhẹ sống mũi, thở vắn than dài: “Táp Táp, bố biết mấy năm nay con chịu tủi thân, ấm ức nhiều lắm. Bố thay mặt dì
Kiều và Kiều Kiều xin lỗi con. Con bé Kiều Kiều quả thật đã bị bố v