
hị cũng hi
vọng được như em. Mỗi khi xui xẻo gặp ấm ức bên ngoài có thể chạy ào về
nhà, vô tư khóc thật lớn để xả bực dọc, rồi nép vào lòng mẹ, nghe mẹ vỗ
về an ủi. Chị từng ao ước được trải nghiệm cách sống tự do, phóng khoáng của em, vui vẻ thì cười, tức giận thì la ó, tự nhiên trút bỏ mọi cảm
xúc, thi thoảng còn nổi hứng gây nên mấy chuyện hơi quá quắt, bất kể hậu quả sẽ ra sao. Thế nhưng chị không may mắn có được một người mẹ luôn
bên cạnh, hết lòng yêu thương, bảo bọc như em. Ngay cả bố cũng vậy, mặc
dù bố hay lớn tiếng la rầy em, song đó là cách bố thể hiện sự yêu
thương, quan tâm em đấy, chứ không cố tình giữ khoảng cách như đối với
chị. Kiều Kiều, chị nói thật, từng có một dạo, chị hâm mộ em vô cùng.”
“Giờ thì sao, số mệnh lèo lái ngược xuôi, nâng chị lên voi, dìm tôi
xuống chó? Ắt hẳn chị cảm thấy đến lượt tôi chuyển sang hâm mộ chị?” Mục Kiều quay đầu lại, mỉa mai nhìn Mục Táp.
Mục Táp lắc đầu: “Không. Sau này chị dần sáng tỏ, mỗi người chúng ta
đều có cuộc sống của riêng mình, cũng chỉ có thể dựa vào bản thân để cố
gắng vươn tới những điều mình mơ ước, không cần thiết phải hâm mộ người
khác.”
“Dựa vào bản thân?” Mục Kiều lầm bầm bốn chữ đó, đáy mắt lập lòe tia
nuối tiếc, giọng điệu trở nên lạnh lùng: “Chị mau quên thế nhỉ. Chị được như ngày hôm nay, công lao lớn nhất thuộc về tôi đấy. Nếu lúc trước tôi không ngu ngốc, hồ đồ bỏ lỡ Tống Vực thì làm gì tới phiên chị ‘chó
ngáp phải ruồi’, may mắn ngồi vào vị trí Tống phu nhân, để bây giờ sống
cuộc đời an nhàn sung sướng, ăn no rửng mỡ đi luyện công phu mồm mép,
rồi bày đặt vênh váo dạy bảo người khác. Ngay từ đầu, Tống gia đã chọn
tôi làm con dâu của họ mà không đếm xỉa gì tới chị. Là tại tôi không
biết phân biệt tốt xấu, để vụt mất cơ hội tốt vào tay chị. Mục Táp, mong chị đừng quên sự thật này.”
Mục Táp không hề tức giận, ngược lại cười tươi rói: “Đúng vậy, em
nhắc mới nhớ, chị còn nợ em lời cảm ơn chân thành sâu sắc. Nếu em không
hồ đồ, không biết phân biệt tốt xấu, thì làm sao chị có cơ hội kế thừa
vận may từ em. Em chính là ân nhân của chị.”
Mục Kiều ngớ người, sau nghiến răng ken két, giận xanh cả mặt: “Mục
Táp,chị lố bịch vừa thôi nhé. Đã đục nước béo cò thì chớ, còn hách dịch khoe mẽ trước mặt tôi? Đừng tưởng tôi không biết trong đầu chị âm mưu,
tính toán cái quái gì. Từ nhỏ đến lớn, chị diễn mãi một vai mà không
chán hả? Thoạt nhìn thì hiền lành, thanh cao tốt bụng, chẳng màng ham
hố, ganh đua với ai cả, kì thực thâm tâm chị luôn ngấm ngầm mưu mô. Mưu
mô thế nào để trổ hết tài năng, tìm cách thu hút sự chú ý của thầy cô và bạn bè, âm thầm chiếm đoạt những thứ khiến chị vừa ý, kể cả tìm cách
‘dìm hàng’ em gái để làm nổi bật bản thân. Người như chị mà có mặt mũi
mở miệng mong muốn tôi được hạnh phúc ư?”
“Chắc hẳn em từng nghe qua câu nói.” Mục Táp điềm nhiên đáp: “The
World is My Mirror *- thế giới này là tấm gương của tôi. Điều em thấy sẽ phản ánh những gì em đang suy nghĩ. Nhận định của em đã gián tiếp xác
định niềm tin hoặc tín niệm của em. Vậy nên, khi em áp đặt những tính
cách tiêu cực lên con người chị một cách chủ quan phiến diện, điều đó
chứng tỏ cái gì, tự bản thân em hiểu đi. Hơn nữa, tại sao chị phải đấu
đá, tranh giành với em? Chị sẽ được lợi gì từ việc thắng em đây? Thế
giới của chị không hạn hẹp, bít bùng đến nỗi suốt ngày quanh đi quẩn lại lục đục so kè, ganh đua với em.”
Cặp mắt Mục Kiều đỏ kè, trỏ tay thẳng cửa: “Tôi chịu thua trước trình ăn nói lươn lẹo của chị. Chị cút ra ngoài mau, đừng tra tấn, hành hạ lỗ tai nữa.”
Mục Táp y theo lời cô ta, xoay người ra ngoài, thuận tay khép cánh cửa.
Mục Táp ra ngoài, nhìn thấy Tống Vực đứng ngay đầu hành lang, một tay nhét túi quần, tay kia nâng lên nhìn đồng hồ: “Gần tối rối, chúng ta
về thôi em.”
Mục Táp gật gù, đi thẳng tới chỗ anh. Anh nắm tay cô, hỏi: “Em không sao chứ?”
Thật sự chẳng có gì to tát hay lớn lao cả. Thái độ hôm nay của bà
Kiều Tuệ Tuệ hoàn toàn nằm trong dự liệu của cô, và tâm hồn cô từ lâu đã chai sạn trước những lời công kích bén nhọn của Mục Kiều.
Mục Táp cười tủm tỉm, khẽ vỗ vai anh: “Anh nghĩ sẽ có chuyện gì chứ? Thả lỏng đi nào, chúng ta về nhà thôi.”
Về nhà, hai người tắm rửa sạch sẽ. Sau đó, Mục Táp ngồi thư giãn trên sô pha, thích thú đọc cuốn tạp chí quân sự mà Tống Vực từng khen tấm
tắc. Tống Vực xuống lầu, lọ mọ dưới bếp, đoạn cầm lên hộp sữa chua vị
trái cây.
Nhìn thấy món khoái khẩu thân yêu, đôi mắt Mục Táp lấp lánh sáng rỡ. Anh đến ngồi cạnh, từ tốn đút cô ăn từng thìa.
“Này em, anh vẫn còn trong kì quan sát hả?”.
“Sao vậy? Anh có ý kiến gì à, hay tự cảm thấy bản thân đã đủ điều kiện chuyển lên chính thức?”.
Anh chàng nào đó liền ra chiều khúm núm khiêm tốn: “Tại hạ không dám.”
Đút cô ăn xong hộp sữa chua, anh cầm chiếc lược gỗ đàn hương tỉ mẫn
chải chuốc mái tóc cô. Sau, Mục Táp kê đầu trên đùi anh, tay cô chà nhẹ
đuôi tóc, thoáng nhăn mặt khi phát hiện nó hơi xơ rối: “Sẵn mai chủ
nhật, chắc em đi tỉa ngắn đuôi tóc.”
Ngón tay Tống Vực lùa sâu vào suối tóc sắc tuyền, trượt dọc từ đỉnh
đầu