
g
thai thì sinh, chưa trúng thì tiếp tục cố gắng.”
Bà Tống gật đầu: “Tụi con quyết định như vậy thì mẹ yên tâm hơn phần
nào. Thú thật, mẹ luôn lo lắng hai đứa vẫn còn mơ hồ, lơ ngơ chưa chuẩn
bị tốt để lên chức bố mẹ, đâm ra lãng phí thời gian vô ích. Hai đứa nên
biết, cuộc đời con người ở mỗi độ tuổi nhất định đều gắn liền với những
chức trách, nhiệm vụ đặc thù . Ví dụ như khi còn bé thì chăm chỉ học
hành, học xong thì bước vào đời, bắt tay gầy dựng sự nghiệp. Khi sự
nghiệp dần đi vào quỹ đạo, thì tính chuyện dựng vợ gả chồng, sinh con đẻ cái, tạo nên một mái ấm hoàn chỉnh. Năm nay Tống Vực đã ba mươi, Mục
Táp cũng không còn nhỏ, sinh con vào lúc này là thích hợp nhất. Nếu kéo
càng lâu, càng dễ tổn hại sức khỏe người mẹ. Với cả, mẹ tin tưởng, sau
khi có thêm đứa nhỏ, vợ chồng tụi con sẽ sống có trách nhiệm hơn. Tình
cảm đi đôi với trách nhiệm ắt hẳn sẽ giảm bớt độ lãng mạn, nhưng sẽ
thăng hoa theo chiều hướng khác. Nó sẽ giúp vợ chồng thân thiết, thấu
hiểu cho nhau nhiều hơn. Sự nghiệp cũng theo đó mà ngày càng thuận buồm
xuôi gió.”.
“Vâng ạ, chúng con sẽ cố gắng sắp xếp và lên kế hoạch nuôi dưỡng, dạy dỗ con cái hẳn hòi.” Mục Táp hứa.
Bà Tống cười tươi rói, hớn hở ra mặt: “Mẹ chỉ mong cháu nội của mẹ
ngàn vạn lần đừng giống tính bố nó. Tốt nhất là giống Táp Táp, ngoan
ngoãn, hiền lành, độ lượng.”
Tống Vực nhíu mày ra chiều không vui: “Hồi nhỏ con không ngoan à? Mẹ dẫn chứng cụ thể xem?”
“Trước sáu tuổi thì con đáng yêu lắm. Mẹ nhớ lúc ấy con mập mạp, tròn trịa y như viên bánh nếp, lại luôn vâng lời người lớn. Nom dễ thương
biết bao. Nhưng sau này thì hỡi ôi…. Tính tình trở nên bướng bỉnh, trong đầu toàn chứa đựng mấy ý tưởng quái dị, táo bạo. Nếu đã quyết định việc gì, thì sức lực của chín trâu hai hổ cũng không ngăn cản được con.”
Mục Táp nhoẻn cười, bất giác mường tượng hình ảnh cậu bé Tống Vực mập mạp trắng trẻo, đi lẫm chẫm như viên bánh nếp di động. Cô nghĩ bụng,
giả dụ sau này cô sinh được một đứa nhóc, có phải cũng giống y chang bố
nó hồi nhỏ, thân hình tròn quay, bụ bẫm lăn qua lăn lại trên sàn nhà?
Đang dùng cơm tối, di dộng Tống Vực bỗng đổ chuông, anh nghe máy,
đoạn đi đến cửa sổ, nghiêm túc bàn công việc. Bà Tống nhân cơ hội nắm
tay Mục Táp, hỏi han tình hình công việc gần đây của cô thuận lợi hay
không, sức khỏe vẫn tốt chứ? Mục Táp cùng bà tâm tình hàn huyên thật
lâu, cuối cùng bà cảm thán: “Nghe con nói cuộc sống hai đứa đã hòa hợp,
hạnh phúc, mà mẹ mừng hết lớn. Táp Táp, còn nhớ lần đầu con tới đây, mẹ
đã nói những gì hay không?”
Mục Táp khẽ gật đầu. Cô vẫn nhớ như in những lời bà nói ngày ấy: Táp Táp, bác biết người bên ngoài luôn đồn đãi những điều không hay ho về
con trai bác. Nhưng cây ngay không sợ chết đứng, vàng thật không sợ lửa. Bác tin tưởng Tống Vực, và cũng tin rằng, chỉ cần hai đứa tiếp xúc, tìm hiểu một thời gian, thì nhất định có ngày, con sẽ yêu Tống
Vực. Vì nó là người đàn ông xứng đáng được yêu.
“Hiện giờ mẹ vẫn giữ nguyên quan điểm đó. Mẹ luôn tin tưởng Tống Vực. Nó là người đàn ông ưu tú, có phẩm chất tốt, đáng giá để con yêu.”
“Vâng ạ, bây giờ con cũng theo bước mẹ…. sẽ luôn tin tưởng anh ấy –
một người đàn ông ngay thẳng, đứng đắn, sống tình cảm và rất có trách
nhiệm.”
“Thế thì mẹ yên tâm quá. Chúng ta hãy bỏ ngoài tai những lời bịa đặt, đồn thổi thêm mắm dặm muối của những kẻ bên ngoài, chỉ cần tin tưởng
những gì mình thấy và cảm thụ chân chính của bản thân.” Bà Tống tạm dừng một tẹo, hít một hơi thật sâu, nói: “Lúc trước là mẹ không đúng, hồ đồ tin lời người ngoài mà giữ thành kiến với con. Về sau, mẹ nhiều lần tự
kiểm điểm, dằn vặt bản thân. Tại sao mẹ lại quá cố chấp bảo thủ, thà đi
nhờ người ngoài điều tra, chứ nhất quyết không tin lời con giải thích.
Giờ ngẫm lại, giả sử mẹ bị đặt vào hoàn cảnh của con, ắt hẳn sẽ tổn
thương ghê gớm. Táp Táp, nhân đây mẹ cũng chân thành xin lỗi con, mong
con có thể thông cảm và tha thứ.”
“Mẹ nói thế khiến con hổ thẹn lắm, mẹ không hề có lỗi.” Mục Táp trở
nên luống cuống, lắp bắp: “Con nghĩ…bất luận là ai khi nhìn thấy những
tấm ảnh đấy…thì trong đầu sẽ tự động xuất hiện những suy đoán theo chiều hướng tiêu cực thôi ạ. Là con có lỗi với mẹ. Ngày đó con không kiểm
soát được cảm xúc và lí trí, dẫn tới hành động theo cảm tính, nói ra mấy lời không hay, con chân thành xin lỗi mẹ.”
Bà Tống thở phào nhẹ nhõm: “Thôi, mẹ con ta chớ khách khí qua lại
nữa. Đã là người một nhà thì nên thông cảm, san sẻ với nhau nhiều hơn.
Rút kinh nghiệm lần này, về sau, nếu nhỡ nảy sinh bất hòa, chúng ta hãy
chịu khó đứng trên lập trường của đối phương để nhìn nhận vấn đề một
cách chính xác và thấu đáo hơn, con đồng ý không?”
Mẹ chồng nàng dâu cùng nhìn nhau mỉm cười.
*****
Buổi tối sắp đi ngủ, Mục Táp đang ngồi chải tóc bên bàn trang điểm,
chợt nhớ lời bà Tống, cô hỏi: “Anh thật sự đã chuẩn bị tốt để chào đón
đứa con đầu lòng của chúng ta?”
Tống Vực vừa tắm xong liền bước tới sau lưng cô, vuốt nhẹ đỉnh đầu cô: “Em cảm thấy anh cần chuẩn bị những gì?”
“Cải thiện tối đa mấy tật xấu của anh nè. Học