
i dột mà tìm cô ấy đi xã giao
đâu.”
“Vậy mẹ lo lắng dư thừa rồi. Táp Táp, con thông cảm cho mẹ nhé. Mẹ
già rồi nên đâm ra cứ thích suy nghĩ vẩn vơ, hay lo gần lo xa.” Nói
xong, bà cúi đầu, từ tốn uống bát canh.
Dưới bàn, bắp chân Mục Táp bị Tống Vực đá nhẹ một cái. Cô nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, thấy ánh mắt anh hồ như muốn nói: em đừng suy nghĩ
nhiều, mẹ không có ý gì đâu.
Cơm nước xong xuôi, ba người ngồi sô pha uống trà dùng điểm tâm. Mục
Táp nom dì Chu loay hoay tất bật trong bếp, bèn nhiệt tình vô phụ giúp
dì ta.
Đợi Mục Táp rời đi, bà Tống liền nghiêm khắc dặn dò Tống Vực:“Con
đừng chỉ lo vùi đầu vào việc công ty mình, mà lơ là công việc của vợ.
Thỉnh thoảng nên bỏ chút thì giờ tìm hiểu nội dung công việc cụ thể của
nó. Hoặc lâu lâu vợ chồng tâm sự, con khéo léo nói vài câu cảnh tỉnh nó, để nó hiểu việc gì nên làm và không nên làm. Con nhớ kĩ, phải kiên
quyết ngăn ngừa sự việc trong quá khứ phát sinh lần nữa, nhìn chướng mắt phản cảm lắm.”
Tống Vực đặt tách trà xuống bàn, dựa người vào lưng ghế, nhìn chăm
chăm bà Tống bằng ánh mắt càng lúc càng trầm tĩnh, lát sau anh lên
tiếng:“Mẹ, sau này mẹ đừng dùng những lời lẽ bóng gió để dò xét Táp Táp. Con không đồng ý cách cư xử của mẹ. Táp Táp là vợ con, là dâu của mẹ,
chúng ta nên dành cho cô ấy sự tôn trọng và tín nhiệm cơ bản nhất. Mẹ
chớ vin vào những chuyện xa lắc xa lơ mà giữ mãi thành kiến với vợ
con.”
Bà Tống dẩu môi thổi thổi tách trà, tỏ ý bỏ qua đề tài này.
Tiếng mở cửa đột ngột vang lên, bà Tống theo phản xạ ngẩng đầu, đôi
mắt tức thời lấp lánh vẻ ngạc nhiên lẫn vui mừng:“Tử Tuyền, sao về sớm
thế con?”
Mạc Tử Tuyền khệnh khạng kéo hành lí vô nhà, cởi chiếc mũ lông nhung
màu đen ra khỏi đầu, lộ nét mặt phong trần mệt mỏi:“Ở đấy chẳng có gì
thú vị, con đi loanh quanh một hồi liền cảm thấy chán ngắt. Vậy nên con
đổi vé xe, về sớm hơn dự định.”
“Trùng hợp vợ chồng Tống Vực cũng về nhà chơi nè.” Bà Tống buông tách trà, tay chỉ hướng bếp,“Táp Táp trong bếp đấy.”
Mạc Tử Tuyền “Dạ” một tiếng, ánh mắt bịn rịn khắp gương mặt Tống Vực. Sau đó, chị ta luyến tiếc dời tầm mắt, nhoẻn cười với bà Tống:“Con lên
phòng thay quần áo rồi xuống ngay.” Chị ta cao giọng gọi dì Chu. Dì Chu lật đật từ trong bếp chạy ra. Mạc Tử Tuyền đem túi thực phẩm đưa dì ta, bảo dì ta bày ra mời mọi người cùng ăn.
Mục Táp đang cầm dao cắt cam. Nghe thấy giọng nói oang oang của Mạc
Tử Tuyền, tay cô bất giác run lên, lưỡi dao suýt nữa cứa trúng ngón tay.
Mạc Tử Tuyền nhanh nhảu lên lầu, mau mắn thay quần áo, rồi lại chạy
xuống lầu, vừa gấp gáp xắn tay áo vừa nói với dì Chu:“Để tôi vô bếp phụ
Táp Táp. Dì giúp tôi xách hành lí lên phòng đi.”
Mục Táp rửa tay sạch sẽ xong xuôi, xoay người toan ra ngoài, lại thấy Mạc Tử Tuyền nghênh ngang đứng chặn ngay khúc rẽ. Mái tóc chị ta xõa
dài chấm eo, đôi tay mảnh khảnh khoanh trước ngực, hứng thú săm se đánh
giá cô.
Lúc này Mục Táp không có tâm tình đấu võ mồm cùng chị ta, nên đi thẳng tới:“Làm phiền chị nhường đường.”
“Tò mò chết mất thôi. Tôi mạn phép hỏi cô, Tống gia đã đưa Mục gia
bao nhiêu tiền vậy, hoặc là con người cô được định giá bao nhiêu?” Giọng nói Mạc Tử Tuyền rì rầm êm ái, lại như thể châm độc ẩn trong bông vải
mịn,“Mục Táp, tôi thấy cô đáng thương quá đi. Bố cô vì muốn vực dậy công ty bên bờ phá sản mà nhẫn tâm bán cô cho Tống gia. Càng trớ trêu hơn,
cô phải thay em gái làm vật hi sinh, cao thượng nhường người mình yêu
thầm cho cô ta. Tôi quả thật hiếu kì, cô sẽ mang tâm trạng gì mỗi khi
đối mặt với mẹ và Tống Vực? Tự nhiên thoải mái hay nhẫn nhục cam chịu?
Hôm trước, cô to mồm phê phán tôi là kẻ lừa mình dối người, vậy bản thân cô thì sao? ‘Cá mè một lứa’ thôi cô ạ. Cô xem đi, ở Tống gia này, ai ai cũng là diễn viên thực thụ, luôn luôn có thể diễn cảnh hòa bình vui vẻ
giả tạo. Nhưng trong thâm tâm mọi người đều hiểu, cô được Tống gia dùng
tiền mua vào. Thế thì cô có tư cách gì để huênh hoang, cô chẳng qua là
kẻ may mắn vớ được món hời trong một đám đàn bà đủ điều kiện dự tuyển vị trí ‘phu nhân Tống Vực’, cô chớ lầm tưởng bản thân mình là độc nhất vô
nhị nhé.”
“Nếu chị có bức xúc hay ý kiến ý cò, mời chị trực tiếp ra ngoài than
phiền cùng mẹ và Tống Vực.” Mục Táp cười lạnh,“Chị lén lút nói với tôi
làm gì?”
“Thế à?” Cặp mắt Mạc Tử Tuyền ngập ngụa ý cười mỉa móc,“Sỡ dĩ tôi vào đây là vì có chuyện lí thú hơn muốn chia sẻ cùng cô. Táp Táp, cô đoán
xem, lần này tôi đi thành phố N có cơ duyên diện kiến nhân vật nào? Tôi
tới đấy, tình cờ tham dự một buổi diễn thuyết. Và người diễn thuyết là
giáo sư Trần Thụ – nhà khoa học vang danh quốc tế. Không chỉ có học thức uyên bác thâm sâu, ông ta còn có dung mạo, khí chất thuộc hàng thượng
phẩm quý hiếm. Một người đàn ông hoàn mỹ đến thế mà vẫn sống hẩm hiu lẻ
bóng, không vợ không con, quả thật khiến tôi khó hiểu. Sau đó, qua nguồn tin vỉa hè, tôi mới vỡ lẽ, hóa ra trước kia ông ta là trợ lí của mẹ cô – bà Trình Hạo Anh. Hơn nữa, người ta còn đồn thổi mẹ cô và ông ta từng
có đọan tình ngắn ngủi mà diễm lệ, một thời gây chấn động xôn xao.